Trong khu rừng nho nhỏ ven đồi, có chú thỏ trắng tên Bông luôm nhem cuối ngày chạy lon ton về nhà. Nhưng hôm nay, Bông đứng tần ngần bên bụi cúc dại. "Chán quá! Cả ngày chơi một mình..."
Bỗng tiếng sột soạt vang lên. Một chú chó con lấm lem bước ra, đôi tai cụp xuống: "Mình... mình có thể chơi cùng bạn không?" Bông mỉm cười gật đầu. Cả hai thi nhau nhảy qua những tảng đá, rượt đuổi dưới nắng vàng như mật ong.
Khi mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa, chú chó bỗng thở dài: "Mình chưa bao giờ được chơi cùng ai lâu thế. Nhà mình... hình như chẳng còn ai cả." Bông xịu tai xuống, rồi bỗng reo lên: "Hay là bạn về nhà mình nhé! Mẹ thỏ nấu súp cà rốt ngon lắm!"
Trước hiên nhà gỗ thơm mùi gỗ mới, mẹ thỏ ôm cả hai vào lòng: "Con đã tìm được bạn tốt đấy!" Đêm đó, dưới ánh trăng vằng vặc, Bông thì thầm: "Cảm ơn bạn đã dạy mình biết gia đình là điều quý giá nhất. Chúng mình mãi là bạn nhé!" Chú chó khẽ dụi đầu vào vai Bông, đôi mắt long lanh niềm hạnh phúc mới.