Trong khu rừng Lá Biếc có chú thỏ trắng tên Bông với đôi tai hồng lúc nào cũng ve vẩy. Một sớm thu, Bông phát hiện cây sồi già có hàng xóm mới - bạn sóc nâu nhỏ tên Đốm đang bối rối giữa đống đồ đạc lộn xộn.
‘Cậu cần giúp không?’ Bông nhún chân nhảy tới. Thế là cả buổi sáng, hai bạn chuyền nhau những chiếc lá khô làm rèm cửa. Đốm kể mình phải xa ông bà để theo bố mẹ đến đây. Bông xúc động nắm tay bạn: ‘Từ nay cậu có thêm tớ là bạn rồi!’
Những ngày sau, Bông mải mê dẫn Đốm khám phá khu rừng. Cậu quên cả việc nhổ cà rốt giúp mẹ, quên cả hẹn dọn kho với chị Hà. Một tối mưa gió, Bông hốt hoảng thấy bố đang lom khom đắp lại vườn rau bị sập.
‘Bố ơi, con xin lỗi!’ Bông òa khóa nức nở. Bố thỏ âu yếm xoa đầu: ‘Tình bạn như cây non, cần thời gian chăm sóc. Nhưng gia đình là rễ cây vững chắc, con đừng quên tưới mát mỗi ngày nhé.’
Sáng hôm sau, Bông dậy thật sớm phụ mẹ nhào bột. Cậu rủ Đốm cùng hái quả sơn tra làm mứt. Khi thấy Đốm buồn thiu nhớ nhà, Bông đề nghị: ‘Chúng mình làm hộp quà gửi ông bà cậu nhé!’ Hai đứa say sưa xếp từng chiếc lá thơm vào hộp gỗ.
Chiều đó, cả nhà thỏ quây quần bên mâm cỗ. Bông hồi hộp mời Đốm tham gia. ‘Nhà tớ cũng là nhà cậu!’ Cậu nói khi thấy bạn ngượng nghịu. Chị Hà bưng ra khay mứt lấm tấm đường. Đốm cười tủm tỉm: ‘Các bạn giống cái lò sưởi bằng bông vậy!’
Khi trăng treo ngọn cây, Bông và Đốm nằm đếm sao trên thảm cỏ. Tiếng mẹ thỏ ngân nga bài hát ru vọng qua khung cửa sổ đầy sương. Đốm thì thào: ‘Tớ đã tìm thấy ngôi nhà thứ hai rồi.’ Bông nắm chặt tay bạn, trái tim ấm nóng như nồi súp bí đỏ mẹ thường nấu...