Mai thở dài nhìn chiếc xe đẩy em trai bé bỏng đang nằm ngủ say. Từ ngày có Thỏ, bố mẹ chẳng còn chơi xếp hình hay đọc truyện cho cô bé nữa. "Con tự chơi đi, em Thỏ khóc rồi!" - câu nói ấy văng vẳng bên tai khiến trái tim Mai thắt lại.
Một buổi chiều thu, Mai bỗng nghe tiếng cười giòn tan vọng từ sân chung cư. Một cậu bé tóc cắt ngắn, mặc chiếc áo phông in hình máy bay đang hì hục đẩy chiếc xe cũ kỹ chở đầy giấy màu. "Tớ là Hùng! Nhà tớ mới chuyển đến tầng 5!" - Cậu bé nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng long lanh như pha lê.
Hai đứa trẻ nhanh chóng trở thành bạn thân. Hùng dạy Mai gấp thuyền giấy đỏ thắm, cùng nhau thả những "con tàu" lấp lánh xuống bồn cây. "Ở quê, tớ hay thả thuyền với bố trên con suối sau nhà..." - Hùng bỗng im bặt, ngón tay vuốt mép chiếc thuyền nhàu nát. Mai chợt hiểu: Bố Hùng đã mất từ năm cậu lên 6.
Tối đó, khi thấy mẹ vừa bế em vừa soạn giáo án, Mai nhẹ nhàng đặt tách trà nóng lên bàn. "Con cảm ơn mẹ!" - vòng tay ấm áp của mẹ ôm lấy cô bé. Sáng hôm sau, Hùng ngạc nhiên thấy Mai cẩn thận dán chiếc thuyền giấy bị rách. "Đây là quà sinh nhật muộn cho em Thỏ!" - Mai cười toe toét, hai má đồng hồ lấp lánh dưới nắng mai.
Mùa đông đến, Hùng đứng lặng nhìn cây thông Noel lung linh trong phòng khách nhà Mai. Bất ngờ, Thỏ chập chững ôm chú gấu bông đến bên: "Anh Hùng chơi cùng em!". Đêm Giáng sinh, hai gia đình quây quần bên mâm cỗ. Bố Mai ôm trọn Hùng vào vòng tay: "Từ nay con có thêm một người anh nhé!". Những ngôi sao ngoài cửa sổ như rúc rích cười theo tiếng chuông ngân vang...