Minh luôn mơ ước trở thành thủy thủ tài ba nhưng bố cậu - một ngư dân khó tính - lại bắt con trai phải tập trung học hành. Một chiều nắng gió, cậu phát hiện ngọn hải đăng trên đồi đã bỏ hoang nhiều năm bỗng có ánh đèn lấp ló. Tò mò trèo lên vách đá, Minh gặp Lan - cô bé gầy gò đang cặm cụi sửa chữa những bóng đèn vỡ.
"Tớ là con gái người gác đèn mới đến. Bố tớ bảo hải đăng này sẽ bảo vệ tàu thuyền qua đây!" Lan nở nụ cười rạng rỡ dù đôi tay đầy dầu mỡ. Thế là hai đứa trẻ kết bạn, ngày ngày bí mật sửa sang ngọn tháp. Minh dùng hiểu biết về sóng biển để tính toán hướng đèn, còn Lan tỉ mẩn chắp vá từng mảng tường vôi.
Bỗng một đêm giông bão ập tới. Sấm chớp rung chuyển căn phòng đèn khi cả hai đang gắn chiếc gương cuối cùng. "Phải giữ cho đèn sáng!" Lan hét lên khi gió quật ngã chồng pin dự phòng. Minh vội ôm bình ắc quy chạy ra ngoài, chân trượt trên mái tôn ướt nhẹp. Cậu nhớ lại lời dạy của bố về cách neo thuyền giữa bão, liền dùng dây thừng buộc chặt thiết bị vào lan can.
Sáng hôm sau, bố Lan ôm chầm hai đứa trẻ lấm lem: "Các con đã cứu cả đoàn tàu đánh cá!". Ở dưới chân đồi, bố Minh - mặt còn đầy lo lắng - cũng lần đầu tiên mỉm cười gật đầu với cậu. Từ đó, ngọn hải đăng không chỉ chiếu sáng cho biển khơi, mà còn trở thành nơi gắn kết những trái tim biết lắng nghe và sẻ chia.