Hoa xếp cuốn sách vào cặp, lòng buồn rười rượi. Từ ngày chuyển đến ngôi trường mới, cô bé vẫn chưa quen ai. Tiếng trống tan trường vừa điểm, Hoa lững thững bước ra cổng, chợt nghe tiếng rên yếu ớt từ bụi cây.
"Cậu ơi! Lại đây xem này!" Một bạn gái tóc ngắn tinh nghịch vẫy tay. Minh - tấm bảng tên kẹp áo ghi vậy - đang cúi xuống vuốt ve chú chó con lấm lem. "Nó bị thương rồi! Chúng mình giúp nhé?"
Hai đứa lấy nước cho chú chó uống, dùng khăn quàng đỏ băng vết xước. Khi chú chó vẫy đuôi tạm biệt, Minh đã cầm tay Hoa rủ: "Về nhà tớ chơi đi! Bố tớ làm bác sĩ, mẹ là giáo viên, nhưng chiều nào cũng chơi ô ăn quan với tớ đấy!"
Nhà Minh ấm áp lạ. Dù bố mẹ bạn bận rộn, họ vẫn ngồi thổi cơm nóng, hỏi han từng chuyện nhỏ. Tối đó, Hoa nhìn đĩa rau mẹ để phần trong tủ lạnh – công việc kế toán khiến mẹ quên cả ăn tối. "Con xin lỗi vì trưa nay giận dỗi..." Hoa ôm mẹ khi bà về khuya, giọng nghẹn ngào.
Ngày sinh nhật Hoa, Minh mang đến chiếc lồng đèn tự làm. Hai gia đình rủ nhau đi thả diều. Gió cuốn tiếng cười của bố mẹ, bạn bè và cả chú chó nhỏ hôm nào lên cao mãi.