Mai thường ngồi hàng giờ bên cửa sổ, vẽ những hình thù kỳ lạ lên tờ giấy trắng. Nhưng hôm nay, cô bé hậm hực ném bút chì xuống bàn: "Sao con vẽ mãi mà cây vẫn chỉ là hình tam giác, mây giống như cục bông gòn?"
Bỗng một tia nắng vàng rực rỡ lọt qua khe tủ cũ. Mai mở cánh tủ bụi bặm và phát hiện cây cọ bạc lấp lánh. Khi nét vẽ đầu tiên chạm giấy, cả căn phòng bừng sáng. Những bông hoa cô vẽ bỗng rung rinh đung đưa, tỏa hương ngọt ngào.
"Hãy vẽ thế giới con muốn!" - Giọng nói ấm áp từ cây cọ vang lên. Mai hào hứng vẽ dòng sông bảy sắc cầu vồng, rừng cây biết nhảy múa. Nhưng đến khi vẽ chú hổ con, cô vô tình làm rơi lọ mực đỏ. Vệt mực lan ra thành núi lửa phun trào, khói đen bao trùm cả thị trấn giấy.
Mắt Mai ngấn lệ: "Con chỉ muốn mọi thứ đẹp hơn thôi mà!". Cây cọ thì thào: "Sáng tạo cần đôi tay khéo léo và trái tim nhân hậu. Hãy thử dùng... củ cà rốt thay cho cọ mà xem!".
Mai bật cười, dùng lá chuối làm thuyền, vẽ mưa bằng nước trà mẹ pha. Cô mời các bạn cùng tham gia: bé Nam dệt mây bằng kẹo bông, em Bin xây nhà từ que kem. Thế giới dần hồi sinh với tiếng cười rộn rã, nơi bướm đêm mang ánh trăng, những con đường biết hát ru.
Từ đó, góc vườn nhà Mai trở thành xứ sở diệu kỳ. Cô bé học được rằng: sáng tạo không phải là vẽ ra mọi thứ hoàn hảo, mà là dám thử nghiệm, biết lắng nghe và... không ngại làm vấy bẩn đôi tay!