Trong một ngôi làng nơi những đám mây biết hát, có cô bé tên Mây thích ngồi vẽ tranh bằng cành cây khô trên nền đất. Một hôm, bà ngoại tặng Mây chiếc kính lạ có vân gỗ xoắn ốc. 'Đây là kính vạn hoa,' bà nói, 'nó sẽ biến ý tưởng của cháu thành sự thật nếu cháu dám nghĩ khác!'
Mây đeo thử. Qua lớp kính, đàn kiến đang bò trên tảng đá bỗng hóa thành những chú ngựa sắt tí hon phun lửa kéo xe ngũ sắc. Cô bé thổi phù một hơi vào kính - những chiếc lá rơi lập tức biến thành muôn nghìn cánh bướm lấp lánh dệt thành cầu vồng.
Nhưng khi Mây vô tức nghĩ đến 'con quái vật hút màu', cả ngôi làng đột nhiên úa tàn. Cô vội hét: 'Phải thêm đốm lấm tinh nghịch vào!'. Ngay lập tức, sinh vật hung dữ biến thành thú cưng lông xù nảy những bong bóng xà phòng. Mây nhảy cẫng lên: 'Tưởng tượng phải có cả nút cứu hộ!' Từ đó, mỗi ý tưởng mới của em đều kèm giải pháp bất ngờ.
Chiếc kính dạy Mây rằng sáng tạo không chỉ là vẽ ra điều lạ, mà còn là cách ta chọn nhìn thế giới. Cô bé mang kính đến lớp, cả trường học bỗng thành công viên khoa học kỳ thú nơi bàn ghế biết nhảy hiphop và phấn trắng vẽ tranh bằng giọng nói. Cuối cùng, Mây trao kính cho bạn nhút nhát nhất lớp. Ánh mắt cậu bé sáng rực lên khi thấy cổng trường thành tên lửa xì hơi kẹo bông.