Trong ngôi làng Nắng Mai có cậu bé Tí Còi 10 tuổi luôn mang theo chiếc hộp thiếc đựng toàn phấn màu vụn. Một hôm, khi đang vẽ con mèo ba đuôi lên hè phố, Tí phát hiện chiếc cọ lông ngũ sắc bị kẹt trong bụi hoa dại. Khi chạm vào, cây cọ bỗng hát lên giai điệu réo rắt: ‘Nào ta cùng nhảy! Nét cong thành mây, nét thẳng hóa núi, chấm tròn là sao!’
Đêm đó, dưới ánh trăng hình chiếc vòng cổ ngọc trai, Tí vẽ chiếc lọ thủy tinh lên tường. Bỗng nhiên cát trắng từ bức vẽ tuôn ra, tạo thành lọ thủy tinh thật long lanh chứa cả tiểu vũ trụ: Những con cá nhiều màu bơi lội trong không trung, cây cầu vồng uốn lượn như dải lụa, và những ngôi nhà biết nhún nhảy theo điệu waltz.
Bà Tiên Ánh Sương hiện ra từ làn sương mờ ảo, mỉm cười: ‘Mỗi nét vẽ là cánh cửa, nhưng chính trái tim tò mò mới mở kho báu vô tận.’ Từ đó, Tí cùng cây cọ thần du hành qua các thế giới trong lọ thủy tinh: Khi thì sáng tạo thành phố ngược với nhà cửa treo ngược trên mây, lúc lại vẽ ra con thuyền giấy khổng lồ chở cả vườn cây ăn trái đi du ngoạn.
Một ngày nọ, Tí phát hiện chiếc lọ cuối cùng chỉ có màu xám tro. Cậu hì hục vẽ vào đó những vòng xoáy cầu vồng, nhưng màu sắc cứ tan biến. Bỗng cậu nghĩ khác - thay vì dùng cọ, Tí dán lên lọ những mảnh kính vỡ thu thập từ xưởng thủy tinh. Ánh sáng mặt trời chiếu qua tạo thành bản giao hưởng ánh sáng nhảy múa trên tường, biến không gian ảm đạm thành vũ điệu quang học kỳ diệu.
Từ đó, làng Nắng Mai tràn ngập những ‘lọ sáng tạo’ của trẻ con: Có em vẽ bằng nước mưa, bạn thì dùng lá cây khô xếp hình, thậm chí có bé tạo hình thú vật từ đất sét rồi thả vào lọ như những tác phẩm động. Cây cọ thần thì thầm với Tí: ‘Phép màu đẹp nhất chính là khi các em nhận ra mình không cần phép màu nào cả.’