Trên gác xép bụi bặm của ngôi nhà cũ, Hà tình cờ tìm thấy chiếc hộp sơn cũ kỹ với những lọ màu lấp lánh. Vừa chạm cọ vào lọ màu tím, căn phòng bỗng rung chuyển. Một cánh cổng cầu vồng hiện ra, hút cô bé vào thế giới nơi bầu trời là tranh vẽ dở dang và mây bay thành hình những chú cá heo biết hát.
– Chào mừng đến Lâu Đài Cầu Vồng! – Một sinh vật giọt nước mắt màu chàm cười toe toét. – Tại đây, mọi thứ đều được tạo nên từ ý tưởng. Cậu hãy giúp bọn mình khôi phục thành phố này bằng trí tưởng tượng!
Hà nhìn quanh: Những tòa tháp như kẹo bông gòn đang tan chảy, đường phố nứt toác lộ ra khoảng trống trắng xóa. Cô bé cầm cọ vẽ nguệch ngoạc lên không trung – ngay lập tức, con đường mới hiện ra lấp lánh sắc xanh ngọc. Đám mây hình tam giác sặc sỡ vỗ tay reo mừng.
– Đúng rồi! – Giọt Chàm nhảy tưng tưng. – Nhưng chúng ta cần thứ gì đó ĐẶC BIỆT hơn! Hãy nghĩ khác đi!
Hà bỗng nảy ra ý tưởng. Em vẽ chiếc cầu thang xoắn ốc không trọng lượng, những viên gạch biết nhảy múa và dòng sông chảy ngược lên trời thành thác nước ngũ sắc. Thành phố bừng sáng khi mỗi nét vẽ biến thành hiện thực. Một chú hươu cao cổ mặc áo khoác lấm tấm sao xuất hiện, dẫn đường đến tòa lâu đài trung tâm.
– Hãy tạo ra thứ chưa từng tồn tại! – Giọt Chàm thầm thì khi họ đối mặt với cánh cổng khóa chặt. Hà nhắm mắt tưởng tượng: Một cây cầu làm bằng ánh sáng năm màu nối từ mũi chú hươu đến tháp chuông. Khi cô bé thổi nhẹ, cánh cổng vỡ tan thành đàn bướm giấy.
Bên trong lâu đài, cả thế giới đang dần phai mờ. Hà vội nhúng cọ vào bảy lọ màu cùng lúc, vẽ lên không trung mặt trời biết cười, những đám mây hình khối vuông và con thuyền bay bằng cánh diều. Thế giới bừng tỉnh với sắc màu rực rỡ gấp đôi. Giọt Chàm hóa thành cầu vồng rực rỡ: – Cảm ơn cậu đã dạy chúng mình: Sáng tạo không có giới hạn!
Khi trở về phòng, Hà mỉm cười với tờ giấy trắng trên bàn. Cô bé biết rằng mỗi nét vẽ đều có thể mở ra cả vũ trụ diệu kỳ.