Mai ngồi bệt trên thảm cỏ, nép mình dưới gốc phượng già. Chiếc bút chì màu trong tay em dừng lại giữa nét vẽ dang dở. ‘Chán quá! Tại sao bầu trời phải màu xanh?’ Cô bé thở dài, đưa mắt nhìn lên những đám mây trắng xốp bồng bềnh.
Bỗng nhiên, một tia sáng lấp lánh rơi xuống trang giấy. Từ nét vẽ nguệch ngoạc, chiếc cầu vồng bảy sắc dần hiện ra rực rỡ, vươn dài lên tận mây xanh. Tiếng cười khúc khích như chuông gió vang lên: ‘Ai muốn đến Xứ Hạt Mầm Sáng Tạo nào?’
Trước khi kịp hét lên, Mai đã thấy mình trôi bồng bềnh trên dải cầu vồng. Những hạt pha lê lấp lánh quanh tà áo, đưa em qua thung lũng nơi cây cối biết nhảy múa. Từng chiếc lá vàng rung rinh hát bài ‘Vũ điệu Hình Khối’, thân cây uốn lượn tạo thành các con số kỳ lạ.
– Chào mừng đến Vương quốc Tưởng Tượng! – Chú Thỏ Ngọc búng tai tạo ra vòng xoáy cầu vồng chào đón – Chúng tớ đang cần cô bé sáng tạo nhất nhân loại giúp đỡ!
Mai háo hức theo Thỏ Ngọc đến dòng sông Đom Đóm. Dòng nước tím ngắt đang đông cứng thành thủy tinh, những chú cá nhiều màu mắc kẹt trong khối băng lấp lánh. ‘Phải dùng trí tưởng tượng để làm tan băng!’ Thỏ Ngọc thì thầm.
Cô bé cầm chiếc bút vẽ lên không trung. Nét vẽ xoáy thành cơn gió xuân ấm áp, những đốm nắng vàng rơi xuống mặt sông. Mai nhắm mắt tưởng tượng tiếng suối chảy róc rách. Bỗng nhiên, khối băng vỡ ra thành triệu mảnh sao băng, dòng sông lại reo vui tràn đầy sức sống.
Trên đường về, họ gặp chú Mèo Mặt Trời đang loay hoay với chiếc cối xay gió gãy cánh. Mai nảy ra ý tưởng dùng dải cầu vồng làm cánh quạt mới. Kỳ diệu thay, chiếc cối xay gió quay tít tạo ra những đám mây hình trái tim, tỏa hương thơm ngào ngạt khắp triền đồi.
Khi mặt trời lặn, Mai biết đã đến lúc trở về. Thỏ Ngọc tặng em hộp màu thần kỳ: ‘Mỗi khi con tưởng tượng, thế giới này lại lớn thêm một chút. Hãy luôn giữ trái tim tò mò nhé!’
Về đến nhà, trang giấy trắng giờ đây ngập tràn những ý tưởng mới. Và Mai thì đã hiểu: bầu trời không chỉ màu xanh – nó có thể là bất cứ điều gì em dám mơ ước.