Trong khu rừng Lá Vàng rực rỡ, Sóc Cam sống trong ngôi nhà hạt dẻ xinh xắn cùng bố mẹ và em gái nhỏ. Mùa thu năm ấy, Cam phấn khích khi kết bạn với Thỏ Bông tinh nghịch, Hươu Sao hiền lành và Chim Khuyên líu lo. Cậu dành cả ngày chơi trốn tìm bên bờ suối, hái quả sồi và kể chuyện dưới ánh trăng.
Một chiều mưa gió, mẹ Sóc nhẹ nhàng hỏi: "Con có muốn cùng cả nhà làm bánh hạt dẻ không?". Cam vội đáp: "Con bận hẹn với các bạn rồi!" rồi biến mất sau tán cây phong đỏ. Những chiếc lá vàng rơi lặng lẽ trên bậc cửa nhà sóc.
Đêm ấy, bão ập đến dữ dội. Tiếng sấm rền vang khiến Cam co rúm trong hốc cây lạ. Bỗng có tiếng gọi thân thuộc vọng tới: "Cam ơi! Con ở đâu?". Ánh đèn lồng bằng vỏ bầu từ xa lấp ló – cả gia đình Sóc đang lội qua suối tìm cậu giữa màn mưa như trút.
Về đến nhà, Sóc Cam run rẩy kể lại chuyện mình lạc đường. Em gái cậu dúi vào tay anh chiếc khăn ấm thơm mùi hạt dẻ nướng: "Em đã giữ phần bánh cho anh!". Bố Sóc ôm cả bầy con vào lòng: "Gia đình giống như rễ cây, dù cành lá có vươn xa vẫn gắn chặt một nơi."
Sáng hôm sau, Cam dẫn bạn đến nhà chơi. Thỏ Bông giúp dọn hạt sồi, Hươu Sao kể chuyện khiến em gái cậu cười khúc khích. Khi hoàng hôn nhuộm tím rừng cây, Chim Khuyên hót bài ca mới: "Tình bạn như nắng mai/ Tình thân như suối mát/ Cùng nhau gieo yêu thương/ Trái ngọt đầy hai tay..."