Hoa sống ở làng chài Vĩnh Hòa, nơi biển xanh ôm lấy những con thuyền gỗ cũ kỹ. Một sáng, cô bé phát hiện lưới đánh cá của cha trống hoác. "Cá biến đi đâu hết rồi?" – Hoa tự hỏi khi thấy dân làng xôn xao.
Đêm ấy, cô giật mình thức giấc bởi ánh sáng xanh lóa mắt dưới biển. Theo dấu vệt sáng, Hoa chèo thuyền thúng ra khơi. Bất ngờ, một xúc tu lấp lánh quấn lấy mạn thuyền. "Ta là Óc Thông, giữ gìn hòa bình đại dương." – Sinh vật bạch tuộc khổng lồ với da như sao trời lên tiếng.
Óc Thông tiết lộ: "Dòng nước đen độc từ vịnh Bắc đang giết chết sinh vật biển." Hoa lập tức nghĩ đến xưởng đóng tàu mới xây dựng. Cô thử nghiệm bằng cách thả lá chuối xuống dòng nước – chúng lập tức chuyển màu nâu thẫm.
Sáng hôm sau, cô bé mang theo mẫu nước nhiễm dầu đến nhà ông thợ máy Lộc: "Chú xả chất thải thẳng ra biển phải không?" Ông ta đỏ mặt gật đầu. Hoa thuyết phục dân làng cùng làm bể lọc từ than củi và cát, đồng thời giúp xưởng tàu xây hệ thống xử lý nước. Óc Thông dùng xúc tu phát quang dẫn đường cho cá trở về.
Lễ hội đèn hoa đăng năm ấy rực rỡ nhất từ trước đến nay. Ánh sáng xanh của Óc Thông hòa cùng những chiếc đèn lồng đỏ, in bóng Hoa trên mặt nước như người hùng thầm lặng của biển cả.