Giữa khu rừng Úm Ba La có một ngôi làng nhỏ bị chia cắt bởi con suối cằn cỗi. Cây cầu gỗ duy nhất vừa đổ sập một nửa sau trận lở đất, khiến lũ trẻ không thể sang bên kia hái quả dại. Nana – cô bé 9 tuổi mê vẽ tranh – ngồi bó gối nhìn đống gỗ vụn, đôi mắt nâu long lanh chợt lóe lên ý tưởng.
"Sao chúng mình không dán chúng lại bằng keo nhỉ?" – Một bạn nhỏ gợi ý. Nhưng cả làng chẳng còn lọ hồ dán nào, cửa hàng gần nhất cách đây ba ngọn đồi. Nana xoắn mái tóc đỏ rực của mình, tay sờ vào túi đựng bột màu tự chế. Cô bé bỗng nhớ tới loại cây mình thường dùng pha màu vàng chanh: thân nó tiết ra chất dính như kẹo kéo!
Hôm sau, Nana dẫn cả nhóm vào rừng sâu tìm cây Sộp Saraca. Gốc cây nứt nẻ chảy nhựa trong vắt, nhưng khi phơi nắng lại hóa thành chất dẻo dai. Các bé dùng lá chuối hứng chất lỏng, pha thêm bột đá sắc xanh đỏ. Chúng nhanh tay trét "keo thần" vào các khớp gỗ trước khi trời chuyển mưa.
Giữa lúc công việc suôn sẻ, một trận mưa rào ào tới cuốn trôi lớp keo mỏng. Tưởng chừng mọi thứ đổ vỡ, Nana chợt để ý những sợi tơ nhện dính đầy trên vách đá gần đó. Cô bé hò reo: "Chúng mình trộn thêm tơ nhện vào keo nhé! Như thế sẽ chống nước!". Sau ba lần thử nghiệm, hỗn hợp keo dán đặc quánh dưới mưa vẫn bám chắc như đỉa.
Khi cầu được hàn gắn bằng những mảnh gỗ ngẫu hứng, Nana dùng phần keo màu còn thừa vẽ lên thân cầu bức tranh đàn cá heo nô đùa. Lớp keo sáng bóng phản chiếu nắng chiếu, biến cây cầu thành tác phẩm nghệ thuật lấp lánh. Từ đó trở đi, mỗi sáng sớm lũ trẻ đi qua cầu lại sung sướng giẫm lên những vệt màu cầu vồng – vừa bền chắc vừa đẹp như giấc mơ.