Trên hòn đảo mây lơ lửng giữa bầu trời Đông Nam Á, cô bé 11 tuổi Mai lắp chiếc cánh máy cuối cùng vào bộ khung sắt. "Lần này chắc chắn sẽ bay được!" Cô hít sâu rồi nhảy khỏi mép đám mây cumulus. Chiếc cánh phát ra tiếng rít chói tai trước khi đơ cứng, khiến Mai rơi tự do xuống lớp mây dày đặc bên dưới.
Đúng lúc đó, tiếng nổ đinh tai vang lên từ Trung Tâm Dệt Mây. Cỗ máy dệt khổng lồ - trái tim của cả ngôi làng nổi - phun ra những tia lửa xanh lè. Bà Nội Điều, trưởng làng mây weaver, thét lên: "Sợi mây căn bản đang đứt dần! Cả làng sẽ rơi xuống biển!"
Mai chạy tới, tay vẫn cầm mảnh cánh máy gãy. "Cháu có thể sửa nó!" Cô chỉ vào hệ thống bánh răng đã hoen gỉ. Nhưng ông Tư Bánh Rặng chặn lại: "Đồ cơ khí của cháu chỉ phá hoại truyền thống! Phải dùng phép thuật mây cổ!"
Đêm đó, Mai lén mang đèn pin và bộ dụng cụ đến bên cỗ máy. Khi tháo lớp vỏ đồng, cô phát hiện lõi máy là một sinh vật mây mờ ảo đang co giật. "Cậu... đau à?" Mai ngập ngừng chạm vào luồng khí lạnh buốt. Sinh vật mây tỏa ánh sáng nhấp nháy như mã Morse.
Sáng hôm sau, Mai đứng trước hội đồng làng với hai kế hoạch: Một bản vẽ cải tiến bánh răng bằng hợp kim nhẹ, và chiếc máy phiên dịch tín hiệu ánh sáng. "Chúng ta cần cả công nghệ VÀ hiểu ngôn ngữ của nó!" Cô trình bày, tay run run cầm bản thiết kế lai giữa cơ khí và pha lê mây.
Khi sinh vật mây được lắng nghe, nó tự biến đổi thành dạng lõi linh hoạt. Mai lắp ráp những chi tiết cơ khí quanh nó, tạo thành cỗ máy lai kỳ diệu. Sợi mây mới dệt ra óng ánh bảy sắc, hòn đảo nổi vững vàng hơn bao giờ hết. Ông Tư Bánh Rặng gật gù: "Giải pháp hay... phải đến từ cả trái tim lên tiếng!"