Một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, bé Mai tung tăng trên đường đi học về. Bỗng em vấp phải vật gì cộm dưới đất. Cúi xuống nhìn, em giật mình thấy chiếc ví da nâu cũ kỹ đang nằm lăn lóc bên vũng nước.
"Chắc ai đó đánh rơi!" - Mai nghĩ thầm. Tay em run run mở chiếc ví. Bên trong có cả xấp tiền và tấm thẻ ngân hàng mang tên Lê Thị Hoa. Trái tim bé nhỏ đập thình thịch: "Nếu giữ lại thì có thể mua đống truyện tranh... Nhưng mà người mất ví hẳn đang rất lo lắng!"
Bỗng vang lên tiếng khóc thút thít. Một cậu bé lớp một ngồi khóc bệt trên vỉa hè, đầu gối trầy xước. Mai vội chạy tới đỡ bạn dậy, lấy khăn quàng đỏ lau vết thương: "Em đừng khóc nữa, chị dẫn em về nhà nhé!". Ánh mắt biết ơn của cậu bé khiến trái tim Mai ấm áp lạ thường.
Trời chợt đổ mưa. Mai ôm chiếc ví vào lòng chạy tới đồn công an gần nhất. Khi thấy bà cụ tóc bạc phơ mừng rơi nước mắt nhận lại ví, cô bé hiểu mình đã làm đúng. "Cháu ngoan lắm! Cái ví này là tiền chữa bệnh cho ông bà đấy!" - Giọng bà Hoa nghẹn ngào.
Hôm sau ở lớp, Mai kể lại câu chuyện. Cô giáo âu yếm xoa đầu: "Sự trung thực của em đã giúp đỡ được cả một gia đình. Còn lòng tốt với bạn nhỏ hôm qua chính là hạt giống yêu thương!". Cả lớp vỗ tay rào rào, và từ đó những việc tốt cứ thế nối tiếp như những cánh hoa đầy sắc màu...