Dưới đáy đại dương xanh thẳm, có một ngôi làng nhỏ tên Vỏ Sò, nơi những chú rùa biển sinh sống trong những ngôi nhà bằng san hô rực rỡ. Bơ - rùa con có chiếc mai mềm như lụa - là cô bé nhút nhát nhất làng. Khác với bạn bè cùng trang lứa, Bơ luôn phải đeo chiếc yếm rong biển để bảo vệ cơ thể, điều khiến cô tự ti mỗi khi ra khỏi nhà.
Một chiều nọ, tiếng hét thất thanh của bác rùa già vang lên: "Lươn Mắt Đỏ đang đến! Mau thắp san hô phát sáng!" Cả làng náo loạn. Từ xa, bóng đen dài ngoẵng với hàm răng nhọn hoắt đang lao tới. Bơ run rẩy nép vào vách đá, chứng kiến những tia sáng yếu ớt từ san hô không đủ xua đuổi kẻ săn mồi.
Trong lúc trốn chạy, chiếc yếm của Bơ vướng vào khe đá, làm lộ một hang động bí mật đầy những viên ngọc trai phát sáng lấp lánh. Trái tim Bơ đập thình thịch khi phát hiện ánh sáng từ những viên ngọc mạnh gấp trăm lần san hô. "Nếu mình mang chúng ra..." - ý nghĩ chợt lóe lên.
Vượt qua nỗi sợ, Bơ dùng chính chiếc mai mềm để chui qua khe hẹp, thu thập ngọc trai vào yếm. Khi Lươn Mắt Đỏ chuẩn bị tấn công đàn rùa già, một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên từ đống ngọc trai Bơ ném ra. Con quái vật gào thét tháo chạy, cả làng reo hò quanh cô bé rùa đang đứng đó - khuôn mặt lấm tấm bùn nhưng nở nụ cười rạng rỡ nhất.
Từ đó, Bơ không còn giấu mai mềm đi nữa. Cô trở thành người canh giữ kho báu dưới hang sâu, và bài học về lòng dũng cảm cùng sức mạnh của sự khác biệt được kể mãi trong những đêm trăng sáng dưới đáy biển.