Trên làng chài nổi lấp lánh giữa hồ Lục Thủy, có cô bé Lan 10 tuổi với mái tóc đen cắt ngang vai. Từ sau tai nạn suýt chết đuối năm lên năm, đôi mắt nâu của em luôn ánh lên nỗi sợ mỗi khi nghe tiếng sóng vỗ mạn thuyền.
Một chiều mưa gió, khi cha mẹ đang đánh cá xa bờ, trận cuồng phong bất ngờ ập tới. Những con sóng cao như núi đập vào làng chài, dân làng hối hả neo thuyền. "Không! Bố mẹ con vẫn chưa về!" - Lan hét lên trong tiếng gầm rú của gió, hai tay siết chặt mạn thuyền nhỏ màu xanh lam - món quà sinh nhật chưa từng dám dùng.
Bỗng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một chú cá heo con vướng lưới đang quẫy đạp giữa sóng dữ. Tim Lan đập thình thịch, những ký ức kinh hoàng ùa về, nhưng đôi chân trần đã nhảy xuống nước trước khi kịp nghĩ. Lạnh thấu xương, em vật lộn tháo chiếc lưới quấn quanh đuôi sinh vật đang co giật.
"Cứ... cứu bố mẹ tôi!" - Giọng Lan nghẹn lại khi con cá heo quẫy đuôi biến mất. Chợt từ độ sâu thăm thẳm, ánh bạc lấp lánh xuất hiện. Một đàn cá heo đồng loạt nổi lên, tạo thành cây cầu sống xuyên màn mưa. Trái tim như có lửa, Lan lao theo hướng chúng chỉ, thuyền bé băng qua những ngọn sóng hung dữ như có phép màu.
Giữa tầm mắt mờ mịt, chiếc thuyền đánh cá thân quen lắc lư như lá tre. Lan nhảy vụt sang, hai tay ôm chặt mẹ đang ôm bố bất tỉnh. Đàn cá heo hò reo vây quanh, đẩy đoàn thuyền về bến an toàn. Khi bình minh hé rạng trên mặt hồ phẳng lặng, giọt nước mắt Lan rơi xuống hòa vào làn nước ấm - nỗi sợ năm nào đã tan biến tự bao giờ.