Trong khu rừng Cánh Lá Xanh, có chú thỏ tên Thỏ Con luôn sợ hãi khi màn đêm buông xuống. Tiếng côn trùng rỉ rả, bóng cây đung đưa như quái vật khiến cậu co rúm trong hang. Mẹ thỏ ôn tồn dặn: 'Lòng dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là dám hành động dù tim đập loạn nhịp'.
Một chiều thu, Sóc Con - bạn thân của Thỏ - bị lạc khi hái hạt dẻ. Cả khu rừng xôn xao tìm kiếm. Thỏ Con run rẩy giơ chân nhỏ: 'Mình... mình sẽ đi tìm Sóc!' Dù đôi tai cụp xuống vì sợ, cậu xách đèn lồng bằng vỏ dừa, hít sâu bước vào rừng tối.
Bóng tối như nuốt chửng ánh đèn. Tiếng cú mèo 'ủn ỉn' vang lên khiến Thỏ Con suýt đánh rơi đèn. Bỗng có tiếng lá xào xạc - chị Cú Mèo đậu trên cành: 'Cứ đi theo hướng sao Bắc Đẩu, bạn sẽ tìm thấy điều cần kiếm!' Lời nói ấm áp như truyền thêm sức mạnh.
Giữa lúc mệt lả, đàn đom đóm lập lòe bay tới tạo thành cầu vồng đêm. Thỏ Con ngước nhìn những ngọn đèn bé xíu: 'Các bạn nhỏ thế còn không sợ bóng tối sao?' Đom Đóm mỉm cười: 'Ánh sáng dù nhỏ cũng đủ xua tan bóng đêm! Hãy mang chúng tôi theo!'
Với chiếc đèn lồng lấp lánh ánh đom đóm, Thỏ Con men theo vệt sao tìm thấy Sóc Con co ro trong hốc cây. Đôi bạn ôm nhau mừng rỡ. Trên đường về, Thỏ Con thấy khu rừng đêm không còn đáng sợ - tiếng dế trở thành bản nhạc, bóng cây như những vũ công dịu dàng. Từ đó, chú thỏ nhỏ hiểu rằng: 'Trái tim can đảm là kho báu tỏa sáng ngay giữa đêm đen!'