Một buổi chiều mưa nhè nhẹ, bé Mai phát hiện chiếc hộp bí ẩn bằng thủy tinh lấp lánh dưới gốc cây táo. Bên trong chứa những viên pha lê hình ngôi sao tỏa ánh sáng cầu vồng. Khi cầm lên, cả thế giới quanh em bỗng tan chảy như màu nước, nhường chỗ cho khung cảnh lạ lùng: những con mèo biết bay đang tưới mây bằng bình tưới hoa, dòng sông chảy ngược lên trời thành thác nước ngũ sắc.
"Chào mừng đến Vương quốc Tí Tách!" - Một sinh vật nhỏ như quả chanh, mình phủ lông tơ ánh kim cất tiếng. "Ta là Búng Bím, người giữ Cánh Cổng Nguyên Liệu. Nơi này được xây bằng ý nghĩ của mọi trẻ em trên đời!"
Búng Bím dẫn Mai qua con đường lát vỏ trứng chim ưng, nơi mỗi bước chân em chạm xuống lại nở ra những bông hoa biết hát. Họ dừng chân trước cây cầu làm bằng nắng đông lạnh. "Cầu sẽ không hiện hình trừ khi cậu nghĩ ra chất liệu mới!" Búng Bím nheo mắt cười.
Mai nhắm mắt tưởng tượng... Chợt có tiếng leng keng vang lên. Trước mắt em là cây cầu trong suốt như thủy tinh, nhưng mềm mại như kẹo gum. Mỗi nhịp bước làm phát ra giai điệu vui tai. "Tuyệt quá! Cậu vừa sáng chế Nhạc Kiệu Kiệu!" Búng Bím reo lên, vẫy đuôi tóe ra những ngôi sao bé xíu.
Xưởng Sáng Chế Kỳ Quặc
Trong lâu đài xoay tròn như đĩa bay, Mai gặp các nhà phát minh tí hon. Có chú robot làm từ vỏ sò biết thổi bong bóng hình học, cô tiên cạo trọc đầu đang nặn mây thành kem. Búng Bím đưa em đến xưởng sáng tạo với nguyên liệu kỳ lạ: bột ánh sáng, mực cầu vồng, đất sét không trọng lượng.
"Hôm nay chúng ta sẽ chế tạo Phi Thuyền Mộng Mơ!" Một chú hươu đeo kính lúp tuyên bố. "Nhưng nhớ nguyên tắc vàng: Không có gì là không thể!"
Mai nhào nặn những viên ngọc sao băng vào khung thuyền. Em nghĩ đến chiếc diều giấy ông nội làm, thế là đôi cánh diều bằng giấy bóng kính hình thành. Khi thả thuyền ra không trung, nó bỗng biến thành con cá heo pha lê nhảy múa giữa các vì sao.
Bí Ẩn Hoa Đen
Đột nhiên, một vệt đen loang ra trên bầu trời. Những bông hoa nhiệm màu khẽ rùng mình. "Hoa Đen đang ăn mất sáng tạo!" Búng Bím giật mình. "Chúng ta cần ý tưởng mạnh hơn để đẩy lùi nó!"
Mai chạy về xưởng chế tạo. Em nhớ lời mẹ dạy 'Sự khác biệt là phép màu mạnh nhất'. Thay vì vũ khí, em làm ra chiếc kèn từ sợi nắng và giọt sương. Tiếng kèn vang lên như hàng triệu trái tim đập cùng nhịp, những nốt nhạc hóa thành đàn bướm lấp lánh vây quanh Hoa Đen.
Hoa Đen co rúm lại, từ trong lõi hiện ra một chú sâu bướm nhỏ xíu run rẩy. "Tớ chỉ muốn được yêu thương..." Nó thút thít. Mai mỉm cười, dùng chiếc lá cuối cùng còn sót lại trong túi áo - chiếc lá khô em nhặt sáng nay - gấp thành chiếc thuyền giấy tặng sinh vật tội nghiệp.
Khoảnh khắc ấy, cả vương quốc rung lên nhẹ. Những vết đen biến thành các đốm sao lấp lánh. Cây cầu Nhạc Kiệu Kiệu vang lên khúc ca chiến thắng.
Trở Về
Khi Mai mở mắt, em đang nằm dưới gốc cây táo quen thuộc. Trong tay vẫn nắm chặt viên pha lê đã ngừng phát sáng. Nhưng trên váy em còn vương vài hạt bụi sao, và bên tai văng vẳng lời thì thầm: "Hãy luốn nuôi dưỡng trí tưởng tượng của em nhé..."
Từ hôm đó, mỗi khi vẽ tranh hay làm đồ thủ công, Mai lại thấy những hạt sáng lập lòe quanh ngón tay. Và em biết rằng, ở đâu đó trên bầu trời đêm, có một vương quốc đang mỉm cười với những ý tưởng mới của em...