Trên dải Ngân Hà lấp lánh có một ngôi làng mây xinh đẹp tên Nimbus, nơi những đám mây biết cười và những tia nắng biết hát. Ở đó, có một bạn mây nhút nhát tên Mây Ú với bộ lông vũ mềm mại màu xanh da trời, luôn e dè giấu cảm xúc của mình sau những đám mây mỏng.
Một ngày nọ, khi các bạn mây cùng thi nhau tạo hình thú cưng bằng hơi nước, Mây Ú vô tình làm đổ tòa tháp bong bóng của mây Bạc. Cả làng mây im bặt. Mặt Mây Ú chuyển sang màu đỏ ửng rồi dần sẫm lại thành màu chì. Từ trong lòng cô bạn nhỏ, những hạt mưa lăn dài rơi xuống trần gian, cuốn trôi cả khu vườn hoa mặt trời của bác Gió Tây.
‘Phải dừng cơn mưa này lại thôi!’ - Tia Nắng Vàng lo lắng thì thầm. Nhưng càng cố gắng nén cảm xúc, Mây Ú lại càng trở nên u ám. Bất ngờ từ đám mây đen kịt, một vệt sáng lấp lánh hiện ra - đó là Cầu Vồng Lơ Lửng, sinh vật huyền thoại chỉ xuất hiện khi những trái tim biết lắng nghe chính mình.
‘Hãy thở thật sâu như gió mùa thu,’ Cầu Vồng thì thầm, ‘buồn giận cũng như mây trời, cứ để chúng trôi đi nhẹ nhàng.’ Mây Ú khẽ rùng mình, những giọt nước mắt ngừng rơi. Cô học cách đếm từng hơi thở, nhìn những cảm xúc đang quẩn quanh như đàn bướm trắng. Kỳ diệu thay, từ đám mây xám xịt, bảy sắc cầu vồng bừng sáng rực rỡ!
Từ đó, mỗi khi thấy lòng nặng trĩu, Mây Ú lại tạo ra những chiếc cầu vồng tí hon để nhắc nhở mình: ‘Cảm xúc nào cũng đáng yêu, chỉ cần mình biết dang tay đón nhận’.