Trong khu rừng Ánh Dương, có bạn Gấu con lúc nào cũng cười tươi như hoa nở. Nhưng một hôm, Gấu hếch mũi nhìn chiếc xe đồ chơi yêu thích bị gãy bánh. ‘Xù…’ – Một hạt mưa trong tim rơi xuống, Gấu thấy ngực mình nặng trĩu. Đây là lần đầu tiên bạn ấy cảm nhận nỗi buồn giống như đám mây xám che kín bầu trời.
Giữa lúc đó, tiếng cười khúc khích vang lên. Bạn Khỉ con nhảy tót lên cành cây, chỉ tay vào xe hỏng: ‘Đồ chơi xấu xí! Gấu vụng về!’. Lửa giận bùng lên trong bụng Gấu, hai tai bạn ấy đỏ ửng như trái ớt chín. Gấu vung tay định hét lớn thì bỗng nghe giọng nói dịu dàng: ‘Khoan đã, hãy thở sâu như thế này này!’
Cô Thỏ Bông mặc áo choàng tím xuất hiện, hai tay ôm lồng ngực hít thở chậm rãi. Gấu con bắt chước theo, từ từ đếm: ‘Một… hai… ba…’. Kỳ lạ thay, ngọn lửa trong người Gấu dần tắt, thay vào đó là cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô Thỏ mỉm cười: ‘Mỗi cảm xúc đều là thông điệp quan trọng. Khi buồn, em hãy vẽ ra giấy. Khi giận, hít thở sâu. Khi vui, hãy nhảy múa thật cao!’
Từ đó, Gấu luôn mang theo cuốn sổ nhỏ. Bức vẽ chiếc lá vàng rơi là nỗi buồn thoáng qua. Hình mặt trời cười tượng trưng cho niềm hạnh phúc khi được mẹ ôm. Đặc biệt nhất là trang giấy đầy những nét gạch mạnh – Gấu đã dùng màu sắc thay vì la hét khi bị bạn Sóc vô tình làm đổ sữa.
Một chiều thu, Gấu con dẫn các bạn đến hang đá của cô Thỏ. Trên vách đá lấp lánh bức tranh khổng lồ: Những trái tim nhiều màu sắc đang nắm tay nhau. ‘Trái tim đỏ là lúc ta mạnh mẽ, tim xanh biếc khi cần bình yên,’ cô Thỏ giảng giải. Cả khu rừng vang lên bài hát: ‘Cảm xúc như bảy sắc cầu vồng, mỗi màu tỏa sáng riêng một đường…’
Góc dành cho ba mẹ: Cùng con chơi trò ‘Thời tiết trong tim’: Mỗi sáng hãy hỏi bé: ‘Hôm nay con thấy như đám mây trắng hay nắng vàng rực rỡ?’. Dạy bé cách thả lỏng cơ thể khi căng thẳng bằng động tác vươn vai như cây đón nắng. Luôn nhắc nhở: ‘Cảm xúc tiêu cực như cơn mưa, chỉ tạm qua thôi, sau đó ta lại tỏa nắng.’