Trong khu rừng Mặt Trời Mọc, có một chú thỏ trắng tên Trắng Hoa luôn được mẹ dạy rằng: "Con hãy luôn mở lòng giúp đỡ người khác dù việc nhỏ nhất". Một buổi sáng, khi đang nhặt hạt dẻ về làm quà sinh nhật mẹ, Trắng Hoa phát hiện kho thông tin quả bí mật của gia đình Sóc Nâu. Chú hồi hộp nghĩ: "Nếu mình lấy hết số hạt này, mẹ sẽ vui lắm! Nhưng... nhà Sóc chắc đang chuẩn bị cho mùa đông...".
Đúng lúc đó, tiếng khóc nức nở vang lên. Một em Sóc Con lạc mẹ đang run rẩy dưới gốc sồi. Trắng Hoa liền ôm em vào lòng: "Em đừng sợ! Chị sẽ giúp em tìm mẹ". Suốt buổi chiều, hai bạn nhỏ dò từng bụi cây cho đến khi gặp Sóc Mẹ đang loay hoay tìm con.
Hôm sau, khi Trắng Hoa định trả lại kho hạt, phát hiện Cáo Đỏ đang rình mò. "Này thỏ bé, hãy nói dối Sóc Nâu rằng ta đã lấy hạt giúp họ! Ta sẽ chia cho ngươi một nửa". Trắng Hoa run sợ nhưng nghiêm mặt đáp: "Nói dối là xấu! Bác Sóc đã làm lụng vất vả cả mùa thu". Tiếng hét của Trắng Hoa khiến muông thú kéo đến, Cáo Đỏ xấu hổ bỏ chạy.
Mùa đông tới, bão tuyết phủ kín rừng. Trắng Hoa bỗng nhớ tới bác Nhím già sống đơn độc. Cả nhà thỏ liền kéo xe trượt chở củ khô và chăn len đến giúp. Nhìn ánh mắt biết ơn của bác Nhím, Trắng Hoa thấm thía lời mẹ dạy: "Yêu thương trao đi là yêu thương còn mãi".
Xuân về, cả khu rừng mở hội tuyên dương Trắng Hoa. Nhưng chú thỏ nhỏ chỉ e thẹn nói: "Điều tuyệt vời nhất là chúng ta biết sưởi ấm trái tim nhau". Từ đó, nơi đây trở thành khu rừng Hạnh Phúc - nơi những trái tim biết yêu thương và sẻ chia.