Ở một ngôi làng nhỏ ven rừng, có cô bé Lan 8 tuổi với mái tóc đen cắt ngang vai. Một chiều thu nắng vàng, khi đang hái quả dại sau nhà, Lan nghe tiếng động khẽ khàng phía bụi cây. Cô bé rón rén bước lại, tim đập thình thịch khi thấy chú nai non nằm co ro với vết thương trên chân.
"Chắc bạn ấy trượt chân từ vách đá xuống rồi!" - Lan thì thầm, đôi tay nhỏ run run đặt lên bộ lông nâu mềm mại. Cô bé vội cởi khăn quàng đỏ thấm nước suối lau vết thương, lòng băn khoăn: "Nếu đưa nai về nhà, mẹ sẽ mắng mình ra rừng một mình đấy...".
Mặt trời dần tắt nắng, tiếng nai rên yếu ớt khiến Lan nhớ lời mẹ dạy: "Con đường đúng đôi khi khó đi, nhưng giấu sự thật sẽ khiến ta day dứt". Cô bé hít sức mạnh đứng dậy, ôm bó lá thuốc nam vừa hái chạy như bay về nhà.
"Mẹ ơi! Có chú nai bị thương cần giúp!" - Giọng Lan vang lên đầy lo lắng. Bố mẹ cô bé ngỡ ngàng khi thấy con gái nhỏ dẫn họ tới gốc đa cổ thụ. Cả nhà cùng băng bó vết thương, mang cỏ non và nước ấm cho nai. Đêm đó, Lan ngủ thiếp đi bên chuồng gỗ ấm áp dành cho vị khách nhỏ.
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống vườn, chú nai đã đứng dậy lim dim mắt. Nó nhẹ nhàng cọ má vào vai Lan như lời cảm ơn trước khi phi nước kiệu về phía rừng xanh. Từ đó về sau, cứ mỗi chiều tà, bóng hình chú nai quen thuộc lại thấp thoáng ven làng - đó là tình bạn đẹp được vun đắp từ lòng dũng cảm và sự chân thành.