Một buổi chiều nắng vàng, Thỏ Trắng tung tăng trên đường về nhà sau giờ học. Bỗng cậu nghe tiếng kêu thất thanh vọng ra từ bụi gai góc: "Cứu tôi với! Ai đó giúp tôi!". Thỏ chạy lại gần và giật mình khi thấy Cáo Xám đang giãy giụa, chiếc đuôi lông mượt mắc kẹt giữa những cành gai nhọn hoắt.
Dù mẹ thường dặn phải tránh xa Cáo, Thỏ vơ vội chiếc gậy nhỏ bên đường. "Cậu đừng cử động, mình sẽ giúp!" - Thỏ nói rồi nhẹ nhàng gỡ từng chiếc gai đâm vào bộ lông Cáo. Sau hồi lâu, Cáo thoát ra với chiếc đuôi xù xì vết xước.
"Ha! Cảm ơn nhé! Giờ thì ta sẽ..." - Cáo chưa dứt lời đã chợt ngừng bặt khi thấy đôi mắt Thỏ long lanh ngước nhìn: "Cậu đau lắm à? Mình có băng dán này.". Cáo xấu hổ cúi đầu: "Thật lòng xin lỗi, ta định lừa cậu... Cậu cho ta cơ hội sửa sai nhé?".
Hôm sau, Thỏ gặp Sóc Nâu khóc thút thít dưới gốc sồi. "Mình trèo cao quá nên ngã mất hạt dẻ rồi!". Thỏ lập tức trèo lên nhặt từng hạt, còn Cáo Xám đỡ Sóc dậy. Ba bạn cùng nhau nhặt đầy giỏ hạt thơm lừng.
Trưa nắng, Thỏ đang hái cà rốt thì nghe tiếng bụng đói òng ọc. Gấu con ôm bụng thều thào: "Mình đi lạc, không tìm thấy mật ong...". Thỏ chia nửa củ cà rốt to nhất, Cáo Xám chạy đi tìm tổ ong rừng. Bữa trưa ấm ác với mật ong vàng óng khiến Gấu con cười toe.
Chiều mưa bất chợt ập xuống khi Thỏ đang trên đường về. Sấm chớp đùng đùng, Thỏ co ro trong hốc cây. Bỗng tiếng Sóc Nâu vang lên: "Thỏ Trắng ơi, chúng tớ ở đây!". Gấu con đội lá sen to tướng che mưa, Cáo Xám dẫn đường, Sóc Nâu mang theo hạt dẻ ấm nóng. Cả đoàn nắm tay nhau về nhà Thỏ, nơi bếp lửa hồng đang chờ sẵn.
Từ đó, khu rừng có thêm một đội bạn tuyệt vời. Thỏ Trắng vẫn luôn là người đầu tiên xách giỏ giúp đỡ mọi người, bởi cậu hiểu rằng: "Khi trao đi yêu thương, chúng ta sẽ nhận lại cả thế giới ấm áp".