Trong thung lũng Hoa Nắng đầy màu sắc, có chú thỏ xám tên Bo với đôi tai dài hay cụp xuống vì sợ hãi. Từ tiếng gió hú đến bóng cây đổ, Bo đều nép vào lòng mẹ. Nhưng khi dòng suối Đom Đóm khô cạn, muôn loài lâm nguy, Sư Già Cú Mèo tuyên bố: 'Chỉ hạt pha lê trên đỉnh Núi Thủy Tinh mới cứu được thung lũng!'
Cả làng im lặng. Bo đưa chân run rẩy: 'Con... con sẽ đi!' Trái tim cậu đập thình thịch khi nghĩ đến đường trường đầy đá nhọn và truyền thuyết về Quái Vật Đá ngủ quên trên núi...
Hành trình qua rừng Đen Sẫm, Bo phải đối mặt với cơn bão dữ dội. Những tia chớp xé toạc bầu trời khiến cậu muốn quay về, nhưng hình ảnh mẹ già đang ốm yếu thúc giục cậu tiếp tục. Chú rùa Cau 70 tuổi bất ngờ xuất hiện, dạy Bo cách dùng đá lửa tạo ánh sáng xua đuổi bóng tối.
Đêm thứ ba, Bo trèo vách núi trơn ướt. Một cú trượt chân suýt rơi xuống vực khiến cậu khóc nức nở. 'Liệu mình có đủ mạnh mẽ không?' - Bo thì thầm. Ánh trăng ló dạng, in bóng chú thỏ bé nhỏ nhưng cứng cỏi đang bám vào sợi dây thừng mỏng manh. Cậu chợt nhớ lời mẹ: 'Can đảm không phải là không sợ, mà là biết bước tiếp dẫu tim đầy lo âu!'
Sáng hôm sau, Bo đối mặt với thử thách cuối: vách thủy tinh lóng lánh dựng đứng. Mỗi bước đi in dấu máu từ chân trầy xước. Khi ngón chân cuối cùng chạm đỉnh núi, cậu thấy hạt pha lê tỏa ánh sáng cầu vồng. Cả thung lũng Hoa Nắng hồi sinh rực rỡ từ khoảnh khắc Bo giơ cao báu vật, chứng minh rằng lòng kiên trì đã chiến thắng mọi nỗi sợ.