Trong khu rừng Mặt Trăng, có chú thỏ trắng tên Tít vẫn luôn sợ bóng tối. Đêm nào Tít cũng co ro trong hang, tim đập thình thịch mỗi khi nghe tiếng cành cây gãy lắc rắc...
Một hôm, bà ngoại Tít bị ốm nặng. Bác Cú thông thái bảo: "Chỉ có lá thuốc vàng trên đỉnh Đồi Chớp Sáng mới chữa được". Tít run rẩy nắm chặt chiếc đèn lồng nhỏ: "Nhưng... đường đó xa lắm, phải đi qua Rừng Đêm tối lắm!".
Nắm tay bà nóng hổi, Tít hít thở sâu: "Con sẽ đi!". Chú mặc áo gió, đeo túi đựng thuốc và bước vào màn đêm. Những bóng cây in như quái vật, tiếng dế kêu như tiếng cười ghê rợn. Tít vừa đi vừa hát bài bà dạy để đỡ sợ.
Bỗng "Xoẹt!" - một con rắn mắt đỏ xuất hiện! Tít lùi vào gốc cây, tim như ngừng đập. Nhớ lời bà nói "Bình tĩnh là chìa khóa", Tít rung chuông trên cổ thật mạnh. Tiếng chuông vang lên khiến rắn giật mình bỏ đi.
Giữa lúc mệt lả, Tít gặp bạn Dế Mèn đang loay hoay với chiếc lá ướt. Dù đang vội, Tít vẫn dừng lại giúp bạn gấp lá thành thuyền. Cảm động, Dế Mèn tặng chú viên pha lê phát sáng: "Nó sẽ dẫn đường bạn qua đầm lầy".
Ánh sáng lung linh dẫn Tít đến dòng suối đen. Một cây cầu gỗ mục đung đưa. Tít nhắm tịt mắt bước qua từng bước, gió rít bên tai. Bỗng "Rầm!" - cây cầu gãy. Tít tóm được dây leo may mắn, lòng bàn tay rướm máu nhưng vẫn cố đu qua.
Khi mặt trời ló dạng, Tít hái được lá thuốc vàng. Về đến nhà, bà nắm tay chú mỉm cười: "Cháu đã chiến thắng chính mình". Từ đó, Tít hiểu rằng: Dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là dám hành động dù trong tim vẫn run run!