Chuyến Phiêu Lưu Của Bé Bông
Bông là cô bé 7 tuổi sống ở ven rừng, từ nhỏ đã rất sợ bóng tối. Mỗi khi mặt trời lặn, em liền núp vào chăn không dám nhìn ra ngoài cửa sổ. Thế nhưng mọi chuyện thay đổi vào một ngày mưa gió...
Chiều hôm ấy, chú thỏ trắng Tũn - người bạn thân nhất của Bông - bỗng biến mất. Dấu chân nhỏ dẫn vào khu rừng già tối om. Dù tim đập thình thịch, Bông vẫn cầm chiếc đèn lồng ông nội tặng, hít sâu rồi bước vào khu rừng đang rì rào tiếng gió.
“Phải can đảm lên! Tũn đang cần mình!” - Bông tự nhủ và siết chặt tay cầm đèn.
Trong rừng, từng thử thách hiện ra: con suối réo sôi cuộn xoáy, vách đá cheo leo và cả tiếng hú lạnh gáy. Mỗi lần sợ hãi, Bông lại nghĩ về nụ cười hồn nhiên của Tũn. Em dùng khăn quàng làm dây vượt suối, xếp đá làm bậc thang leo núi, rồi hát thật to để xua tan im lặng đáng sợ.
Bất ngờ thay, ánh đèn lồng phát ra thứ ánh sáng kỳ diệu, dẫn lối cho đom đóm và chim sẻ đến giúp. Sau ba ngày kiên trì, Bông tìm thấy Tũn bị mắc kẹt trong hốc cây. Cô bé dùng hết sức rung chuông bạc trên cổ, gọi bầy sóc đến khiêng hòn đá chắn lối.
Khi ôm Tũn an toàn trở về, Bông nhận ra bóng tối không đáng sợ như em tưởng. Những vì sao lung linh trên trời cao, tiếng côn trùng rả rích và cả hơi ấm từ chiếc đèn lồng đã trở thành người bạn đường thân thiết. Từ đó, cô bé học được bài học quý giá: Lòng can đảm không phải là không biết sợ, mà là dám đối mặt và hành động dù trong lòng vẫn run sợ.