Trong khu rừng Lá Xanh có chú thỏ trắng tên Bông luôn bị bạn bè trêu là "Thỏ Nhát Cáy". Mỗi khi màn đêm buông xuống, Bông lại co rúm trong hang, tim đập thình thịch vì sợ những bóng cây lắc lư như quái vật.
Một đêm nọ, mẹ Bông lên cơn sốt nặng. Cụ Rùa thông thái bảo: "Chỉ có lá Ngọc Trăng mọc giữa đồi Hoa Gai mới chữa được". Bông siết chặt bàn chân nhỏ xíu, lần đầu tiên dũng cảm bước vào bóng tối...
Giữa rừng sâu, đom đóm Ánh Sáng xuất hiện như ngọn đèn nhỏ: "Cậu cứ đi theo tớ!". Họ cùng vượt suối sâu với sự giúp đỡ của bác Cá Chép, tránh những bụi gai nhọn dưới ánh trăng tỏ. Khi tiếng cú mèo rú lên, chính cô Vẹt Đêm đã dạy Bông hát bài đồng dao để xua tan sợ hãi.
Đến đồi Hoa Gai, Bông run rẩy nhìn những chiếc gai sắc như dao. Bỗng nghe tiếng động, một chú Nhím Con bị lạc mẹ đang khóc thút thít. "Mình phải giúp bạn ấy!" – Bông nghĩ thầm rồi dùng đôi tai nhỏ dẫn Nhím đi tìm đường. Khi mặt trời ló dạng, cả hai đã đứng trước cây Ngọc Trăng lấp lánh sương mai.
Trên đường về, Bông ngạc nhiên thấy khu rừng đêm không đáng sợ như mình tưởng. Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống hang thỏ, mẹ Bông mỉm cười nắm chặt lá thuốc trong tay. Từ đó, câu chuyện về "Thỏ Dũng Lượng" được các loài vật truyền tai nhau như bài học đẹp về lòng can đảm và tình yêu thương.