Trong khu rừng Cầu Vồng, có một chú thỏ tên Trắng luôn được mọi người yêu quý vì tính tình hiền lành. Nhưng Thỏ Trắng có một nỗi sợ khủng khiếp: sợ độ cao. Mỗi lần đi qua cây cầu gỗ bắc ngang suối, chú đều run lẩy bẩy như chiếc lá mùa thu.
Một buổi chiều nọ, khi đang hái cà rốt gần bờ suối, Thỏ Trắng bỗng nghe tiếng kêu thất thanh: "Cứu! Có ai không?". Hóa ra Sóc Nâu - bạn thân nhất của chú - đã trượt chân rơi vào hố sâu bên kia cây cầu đang gãy đổ. Mưa lớn suốt đêm qua khiến cầu chỉ còn trơ lại vài thanh gỗ mục nối đôi bờ.
Tim Thỏ Trắng đập thình thịch. Chú nhớ lời mẹ dặn: "Khi giúp người khác, con sẽ tìm thấy sức mạnh của chính mình". Hít một hơi thật sâu, chú bước từng bước nhỏ lên thanh gỗ đầu tiên. Những ngón chân bé xíu bám chặt vào thân cầu, gió rít qua đôi tai dài làm chú chao đảo.
Bỗng rắc! Một thanh gỗ gãy rụng xuống dòng suối cuồn cuộn. Thỏ Trắng khẽ thút thít nhưng vẫn tiếp tục di chuyển, chú tưởng tượng mình đang nhảy trên những đám mây. Từng bước... từng bước... Mùi bùn đất ẩm ướt hòa với mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt quyết tâm của chú không hề dao động.
Khi bàn chân cuối cùng chạm mặt đất bên kia, Thỏ Trắng lập tức thả dây leo xuống cứu Sóc Nâu. Cả hai ôm nhau khóc nức nở dưới đáy hố, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng hơn cả ông mặt trời đang lặn.
Từ ngày ấy, chiếc cầu mới được dựng lên với tên gọi "Cầu Dũng Khí". Thỏ Trắng tuy vẫn còn hơi sợ độ cao, nhưng chú đã học được rằng: "Nỗi sợ chỉ mạnh khi ta quay lưng với nó. Hãy bước từng bước nhỏ, và trái tim sẽ dẫn lối!"