Ở một ngôi làng chài lưới kỳ lạ nơi đồng bằng, những ngôi nhà là những chiếc thuyền gỗ buộc vào nhau, có cậu bé Tí sống cùng bà Năm. Từ khi cha mẹ mất tích trên biển, cậu luôn co rúm người mỗi khi đứng gần mỏm đá cao. Một chiều mùa hè, bầu trời đột ngột sẫm lại. Bão Cua Biển - cơn bão mạnh nhất trong trăm năm - đang ì ầm tiến về.
«Chỉ có ngọn hải đăng trên đảo Thủy Tinh mới phát tín hiệu cầu cứu được!» – Trưởng làng gào lên trong gió. Nhưng đường đến đó phải leo qua vách núi cheo leo. Ánh mắt mọi người đổ dồn về Tí, người từng khám phá ra lối đi bí mật năm nào.
Tim Tí đập thình thịch khi từng bước chân run rẩy bám vào vách đá trơn trượt. Giữa lúc tưởng chừng gục ngã, tiếng kêu yếu ớt của chú chim Én non bị kẹt trong kẽ đá vọng đến. Không do dự, cậu dùng chiếc khăn quàng cổ tháo ra đỡ con chim bé bỏng. Khoảnh khắc ấy, đôi cánh Én chạm vào lòng bàn tay như truyền cho Tí sức mạnh kỳ lạ.
Bão nổi lên dữ dội khi cậu với tới đỉnh hải đăng. Bằng tất cả sức lực, Tí xoay khối pha lê phát sáng xuyên màn mưa. Ánh đèn đỏ rực quét ngang biển cả, dẫn lối cho đoàn tàu cứu hộ lao tới. Khi làng nổi an toàn, chú Én nhỏ bay vòng quanh vai cậu bé rồi hóa thành đốm sáng vàng tan vào mây...
Sáng hôm sau, trẻ con làng chài xì xào về dấu chân hằn trên vách núi và chiếc lông chim lấp lánh trong tay bà Năm. Từ đó, người ta thấy một Tí khác – cậu bé dám đứng trên mũi thuyền hát vang những khúc ca biển cả.