Mai nép mình sau lưng ông nội, đôi mắt mở to nhìn lên con dốc đá cheo leo. Gió từ đỉnh núi Mây ù ù thổi xuống mang theo hơi lạnh. "Cháu... cháu sợ trượt chân lắm ông ơi!" Cô bé lí nhí, tay nắm chặt chiếc ba lô nhỏ.
Ông nội xoa đầu Mai, nụ cười in hằn những vết chân chim: "Năm xưa ông leo lên đây bằng hai bàn tay trắng. Khó khăn giống như tảng đá này - càng đạp lên, nó càng trở thành bậc thềm cho mình!"
Ba ngày trước khi chuyến đi bắt đầu, Mai đã thức trắng đêm vì những cơn ác mộng về vực sâu. Nhưng khi nhìn thấy ông cặm cụi chuẩn bị đồ leo núi, cô bé tự nhủ phải mạnh mẽ. Từng bước chân đầu tiên trên sườn núi, Mai run rẩy như chiếc lá bạch đàn. Đến đoạn dốc đứng, một cơn gió mạnh bất ngờ cuốn chiếc mũ len yêu thích của em bay xuống vách đá.
"Khoan bước!" Ông nội giữ chặt tay Mai đang định với theo. Mắt cô bé nhòe lệ: "Nhưng đó là mũ của mẹ tặng cháu..."
"Mai ơi, đôi khi phải biết buông bỏ để tiến lên." Giọng ông trầm ấm như rễ cây cổ thụ. Họ tiếp tục hành trình, những giọt mồ hôi mặn chát thấm vào vách đá. Khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, Mai nghe tim đập thình thịch trong lồng ngực. Đoạn đường cuối là vách đá dựng đứng phủ đầy rêu trơn.
Ông nội chỉ lên đỉnh núi lấp ló trong mây: "Cháu thấy không? Chúng ta chỉ còn cách ước mơ một bước chân!" Mai hít sâu, lòng bàn tay ướt đẫm nhưng ấm dần lên. Từng động tác bám đá được ông dạy hiện về: "Một tay, một chân, luôn có ba điểm tựa..."
Khi ngón chân cuối cùng chạm đỉnh núi, cả thung lũng hiện ra như tấm thảm xanh ngát điểm hoa vàng. Mai thở hổn hển ôm lấy ông: "Cháu đã làm được! Cháu đã thực sự..."
Ông mỉm cười mở khăn trải bãi, đặt lên đó chiếc bánh nếp còn ấm: "Đôi khi mất mát dẫn ta tới những điều lớn lao. Hôm nay cháu đã tìm thấy đôi cánh dũng cảm của chính mình rồi đấy!"
Trên đường xuống núi, Mai nghe tiếng chim hót như bài ca chiến thắng. Cô bé biết rằng từ nay, mỗi khi gặp khó khăn, em sẽ nhớ tới hương vị ngọt ngào của chiếc bánh nếp trên đỉnh núi Mây.