Giữa khu rừng Cổ Tích rực rỡ sắc màu, Sóc Nâu bé nhỏ đang lon ton nhặt hạt dẻ. Bỗng cậu phát hiện chiếc túi vải nhỏ xíu treo trên cành gai. Mở ra xem, bên trong lấp lánh chuỗi hạt cườm đỏ mà Thỏ Trắng vẫn đeo!
‘Phải trả lại cho bạn thôi!’ Sóc Nâu vội chạy như bay. Thỏ Trắng mếu máo đang tìm đồ, vui mừng ôm chầm bạn: ‘Cảm ơn cậu nhiều lắm! Đây là quà bà ngoại tặng mình...’
Hôm sau, hai bạn gặp Nhím Xám khập khiễng vác giỏ nấm. Sóc Nâu lập tức xách giỏ hộ, Thỏ Trắng lấy lá chuối che nắng cho bạn. Nhím Xám thủ thỉ: ‘Các cậu giống hệt ông trăng hiền lành, luôn sưởi ấm người khác.’
Mùa đông ập đến, Sóc Nâu phát hiện bác Gấu già run rẩy bên hồ đóng băng. Không ngần ngại, cậu cùng các bạn kéo bè gỗ chở bác về hang. ‘Lòng tốt của các cháu chính là lò sưởi ấm nhất’ – bác Gấu nói bằng giọng ấm áp.
Một ngày nọ, Khướu Non bị lạc bố mẹ. Sóc Nâu dũng cảm leo lên vách đá cheo leo đưa bạn về tổ. Những chiếc lá vàng rơi xuống biến thành trái tim nhỏ, in dấu bài học đạo đức quý giá: ‘Yêu thương chính là đôi cánh nâng đỡ những tâm hồn’.
Khi mùa xuân về, cả khu rừng tổ chức lễ hội Trái Tim Nhân Ái. Muông thủ thi nhau kể lại những việc tử tế Sóc Nâu đã làm. Bác Cú Thông Thái tuyên bố: ‘Hạnh phúc thật sự là khi ta trao đi bằng trái trung thực và đôi tay sẵn sàng giúp đỡ’. Từ đó, cánh rừng tràn ngập tiếng cười và những nghĩa cử đẹp.