Giữa những thửa ruộng bậc thang xanh mượt núi Tam Đảo, có cô bé 8 tuổi tên Lan sống cùng gia đình nông dân. Một chiều thu nắng vàng, trong lúc chơi đá cầu ở bờ suối, Lan lỡ đá mạnh khiến hòn đá văng trúng tổ chim. Một tiếng kêu thảng thốt vang lên từ bụi cỏ.
– Ôi, chú chim bị sao thế này? – Lan bế lên chú chim sẻ lông ánh vàng đang rỉ máu ở cánh. Cô bé vội xé vạt áo buộc vết thương, đưa chú chim về nhà chăm sóc.
Ba ngày trôi qua, chú chim ăn từng hạt kê trên tay Lan nhưng vẫn chưa bay được. Mẹ hỏi: – Con tìm thấy chú chim ở đâu thế? Lan đỏ mặt nắn nót viết trong trang giấy: ‘Chính con đã làm chim bị thương’ rồi đưa mẹ xem.
Đêm ấy, chú chim bỗng phát ra ánh sáng vàng dịu. Một cụ già râu tóc bạc phơ hiện ra cười hiền: – Ta là thần giữ rừng. Sự tử tế khi chăm sóc kẻ yếu và lòng dũng cảm nhận lỗi đã đánh thức phép màu. Cụ vẫy tay, chiếc lông chim biến thành chiếc kèn lá.
Từ đó, mỗi lần Lan thổi kèn, muông thú trong rừng lại quây quần nghe cô hát. Chim vàng luôn đậu trên vai cô bé, như lời nhắc về tình yêu thương chân thành không bao giờ lỗi thời.