Giữa thung lũng Cầu Vồng Đen nơi những cây thạch anh biết hát, Hoa - cô bé 8 tuổi con nhà thổi thủy tinh - luôn giấu kín bí mật: mỗi cảm xúc của em đều hiển hiện trên những chiếc bình thủy tinh. Khi vui, thủy tinh nở hoa lấp lánh. Khi giận, lớp vỏ bình nứt vỡ như tiếng thở dài. Một ngày nọ, cơn thịnh nộ vô tình khiến bình Nguyệt Hoa - báu vật làng - vỡ tan, Hoa bỏ trốn vào rừng sâu.
Trong hang động phát sáng lung linh, em gặp cụ Rùa Mai Ngọc 300 tuổi đang vẽ những vòng tròn hơi nước. "Cảm xúc như thủy tinh non, càng đè nén càng dễ vỡ," cụ rùa chậm rãi nói rồi dạy Hoa cách vẽ cảm xúc lên những quả cầu pha lê bằng giọng hát. Bài học đầu tiên: thay vì ném chiếc bát khi tức giận, Hoa hát bài đồng dao bà dạy, những vệt màu đỏ rực chuyển thành dải ruby ôm lấy đồ vật.
Đêm định mệnh ấy, khi trận cuồng phong đe dọa cả làng, Hoa đứng trên đồi dùng giọng ca biến nỗi sợ thành muôn ngàn đom đóm thủy tinh soi sáng đường thoát hiểm. Cô bé hiểu ra rằng chiếc lọ cảm xúc trong tim không cần phải hoàn hảo - những vết nứt cũng là nơi ánh sáng lọt qua.