Dưới lòng đất sâu thẳm, nơi những dải đá pha lê tỏa ánh sáng tím ngọc, có một ngôi làng kỳ lạ mang tên Thạch Lam. Cô bé Ngọc sống ở đây cùng bố mẹ - những thợ khai thác đá quý tài hoa. Nhưng căn nhà nhỏ bằng thạch anh của em lúc nào cũng vắng lặng vì bố mẹ bận rộn. May thay, Ngọc có người bạn đặc biệt - chú thỏ đất Bông với bộ lóng ánh bạc, người bạn duy nhất hiểu được tiếng của muôn loài qua tài năng kỳ lạ của cô bé.
Một sáng nọ, khi tiếng chuông cầu thạch báo hiệu giờ khai mỏ, Bông đột nhiên biến mất. Ngọc hốt hoảng đi tìm, đôi giày đinh đập lộp cộp trên con đường đá hoa cương. Cô bé phát hiện dấu chân nhỏ xíu dẫn tới hang sâu bị cấm - nơi từng xảy ra vụ sập hầm kinh hoàng năm xưa. Tim đập thình thịch, Ngọc luồn qua khe nứt hẹp và thấy Bông đang mắc kẹt dưới gờ đá sắp đổ!
Giữa lúc tuyệt vọng, bức tường đá bỗng rung chuyển. Một cậu bé với làn da ánh lấp lánh như thạch anh hiện ra, những ngón tay chạm vào vách đá khiến chúng tự động dịch chuyển. 'Đừng động vào!' - Ngọc kêu lên khi thấy cậu ta định đẩy tảng đá lớn. 'Bạn tôi ở dưới đó!'. Cậu bé tên Đá dừng lại, đôi mắt màu xám đá lạnh lùng: 'Con người các người chỉ biết phá hoại!'.
Ngọc nghẹn ngào kể về những đêm trăng trò chuyện cùng Bông, về nỗi cô đơn khi chờ đợi bố mẹ. Giọt nước mắt cô bé rơi xuống phiến đá, khiến nó bỗng sáng rực lên. Đá chợt giật mình - lần đầu tiên có ai khóc vì một sinh vật nhỏ bé. Cậu gật đầu, hai tay áp vào trần hang. Từng lớp đá bắt đầu nhảy múa như có tri thức, nâng Bông lên an toàn trong vòng tay Ngọc.
Khi ánh trăng thạch anh chiếu xuống, vệt sáng lọt qua đường vân trên cổ tay Đá làm Ngọc sửng sốt. Em nhận ra hoa văn giống hệt chiếc vòng gia truyền nhà mình! Đá kể lại ký ức mờ nhạt về trận sập hầm năm xưa, cách đây mười mùa trăng. Những sinh vật đá đã nuôi dưỡng cậu, dạy cậu ngôn ngữ của đất. Trong khi đó, ở ngôi nhà thạch anh, bức chân dung người anh trai mất tích vẫn được cha mẹ Ngọc ủ ấp suốt bao năm...
Khi tiếng cười trẻ thơ vang lên trước hiên nhà, bà nội Ngọc - người thợ chạm đá lành nghề nhất làng - đã nhận ra ngay vết chàm hình chiếc lá trên gáy cháu trai. Cả làng Thạch Lam tưng bừng trong lễ hội đoàn viên. Đá học cách gọi 'mẹ', 'bố' qua giọng run run nghẹn ngào. Còn Ngọc thì thầm thì với Bông: 'Từ nay em đã hiểu - gia đình như viên đá quý, cần thời gian mài giũa mới tỏa sáng'.
Trên tường hang động, bức phù điêu mới được tạc ghi lại khoảnh khắc hai anh em nắm tay nhau, bên dưới là dòng chữ đá rạng rỡ: 'Tình yêu sẽ tìm thấy lối đi'.