Trên bầu trời cao, giữa làng mây trắng xóa, có một bé mây nhỏ tên Cirro. Cậu sinh ra từ những hạt nước li ti và gió mẹ dịu dàng. Cirro rất hiếu kỳ, lúc nào cũng muốn bay xa khám phá. Nhưng cậu buồn lắm vì chẳng ai chơi cùng. Mỗi lần cậu vô tình làm rơi hạt mưa, các bạn mây lại cáu kỉnh: "Cirro lập dị quá! Đi đi, đừng làm ướt chúng tớ!"
Một buổi chiều, Cirro lẻn xuống thấp, nép sau đám mây dông. Cậu thấy một cậu bé ngồi thẫn thờ trên bãi cỏ. "Sao cậu buồn thế?" – Cirro hỏi. Cậu bé giật mình ngẩng lên: "Tớ là Nam. Bố mẹ tớ bận làm việc suốt, chẳng ai chơi với tớ cả." Cirro bỗng thấy đồng cảm, cậu phồng má thổi nhẹ, tạo ra cầu vồng lấp lánh. Nam reo lên: "Ôi, đẹp quá! Cậu có phải phù thủy không?"
Hai người bạn mới ríu rít kể chuyện. Cirro nghe Nam tâm sự về những bữa cơm vội vàng, những lời hứa chưa thực hiện. Cậu mây nhỏ chợt hiểu: "Hóa ra ai cũng cần được lắng nghe!" Cậu dần học cách kiềm chế những cơn mưa bất chợt, chỉ làm mưa khi trời thật nắng. Còn Nam thì viết thư cho bố mẹ: "Con hiểu bố mẹ mệt vì con rồi. Chúng ta cùng xếp lịch chơi game nhé!"
Mùa thu đến, Cirro bay về làng mây. Cậu mang theo chiếc diều Nam tặng – dán đầy hình cầu vồng. "Xin lỗi mọi người vì trước đây mình vụng về," – Cirro nói. Những đám mây xung quanh bỗng xích lại gần: "Nhưng bây giờ cậu tạo được mưa rào mát lành nhất!" Trong khi đó, dưới mặt đất, gia đình Nam đang nắm tay nhau đi dạo, tiếng cười rộn rã hòa cùng gió.
Đêm ấy, Cirro nằm ngắm sao. Giờ đây cậu đã có bạn, và hiểu rằng gia đình cũng như những đám mây – đôi khi giận hờn vu vơ, nhưng luôn che chở cho nhau.