Trong khu rừng nhiệt đới rực rỡ sắc màu, có chú khỉ con tên Mít luôn mơ về những chùm chuối vàng ươm trên ngọn cây cao chót vót. Một buổi sáng, Mít đứng dưới gốc cây chuối, hai chân nhún nhẩy: ‘Ước gì mình với tới được!’ Chú leo lên thân cây nhanh như sóc, nhưng cành càng cao lại càng mỏng manh. ‘Cọc... rắc!’ Một cành gãy khiến Mít suýt ngã.
Bỗng tiếng cánh vỗ rì rào vang lên: ‘Sao không nhờ tớ chở lên?’ – Voi Tài vẫu vòi chào. Mít mừng rỡ leo lên lưng bạn, nhưng ngay cả khi Tài đứng bằng hai chân sau, những quả chuối vẫn lắc lư ngoài tầm với. ‘Thử dùng mỏ sắc của tớ cắt cuống nhé!’ Chim Tít góp ý, nhưng chùm chuối quá nặng.
Lúc này, Cụ Rùa chậm rãi bước tới: ‘Nếu một mình không làm được, sao không thử...?’ Mít chớp mắt lia lịa, bỗng reo lên: ‘Tớ biết rồi! Tại giúp đỡ tớ làm thang nhé!’ Cả nhóm hái cây leo bện thang, dùng vòi voi làm giá đỡ, chim mắc dây vào cành chắc. Chỉ một lát sau, chiếc thang đung đưa dưới nắng vàng. Mít leo lên từng bước, tay run run nắm chặt dây leo...‘Húúú! Thành công rồi!’
Cả khu rừng vang tiếng cười khi bầy thú cùng thưởng thức những trái chuối ngọt lịm. Mít gật gù: ‘Từ nay, mỗi bài toán khó đều cần ba chìa khóa – quan sát, sáng tạo, và những người bạn tốt!’