Thỏ Con Dũng Cảm Và Hành Trình Về Nhà
Trong khu rừng Cỏ Non rực rỡ, có một bạn Thỏ Con tên Bông luôn được mẹ bảo bọc. Một chiều thu nắng vàng, Bông ham hái hoa mà lạc vào khu rừng tối đầy tiếng gió rít lạnh lùng...
Chân run lẩy bẩy, Thỏ Bông nghe tiếng hát quen thuộc vẳng tới. Cô Sóc Nâu đang cất giọng ấm áp: 'Bông ơi! Có phải con đường này dẫn về nhà cậu không?' Hai bạn quyết định cùng nhau vượt qua vực thẳm có cây cầu mục nát...
Giữa lúc hoảng loạn, bác Nhím già xuất hiện với cây gậy thần kỳ: 'Hãy hít thở sâu và tin vào đôi chân của mình!' Thỏ Bông nắm chặt tay Sóc Nâu, từng bước nhẹ nhàng bước qua từng thanh gậy thay thế...
Trải qua thử thách, Bông phát hiện mình có thể trèo vách đá cheo leo bằng cách tập trung vào từng hòn đá nhỏ. Khi gặp dòng suối cuồn cuộn, chính Bông đã nghĩ ra cách kết bè bằng lá chuối để cả ba vượt sông...
Ánh hoàng hôn nhuộm hồng lối về, Thỏ Bông ôm chầm lấy mẹ trong niềm hạnh phúc. Cậu thì thầm: 'Con đã học được rằng nỗi sợ không xấu, nhưng mình phải đủ can đảm để bước qua nó!'
Từ đó, Thỏ Bông trở thành 'nhà thám hiểm tí hon' của khu rừng, luôn mang theo chiếc túi dũng cảm đựng những bài học quý giá từ hành trình về nhà năm ấy.