Bông Thỏ Dũng Cảm Và Cây Cầu Gẫy
Trong khu rừng Xanh Thẳm, có một chú thỏ trắng tên Bông. Dù có bộ lông mềm như mây, Bông lại nhút nhát nhất vùng. Chú sợ bóng tối, sợ tiếng gió rít, thậm chí sợ cả những chiếc lá rơi xào xạc.
Một chiều nọ, trời đổ cơn bão dữ. Từ xa vẳng lại tiếng kêu thất thanh: "Cứu tớ với!". Bông nhìn qua khe cửa - bạn Sóc Nâu đang mắc kẹt trên cây sồi già, cành cây gãy răng rắc. Tim Bông đập thình thịch, chú nắm chặt chiếc khăn quàng đỏ mẹ tặng, thì thầm: "Mình phải cứu Sóc!".
Vén đôi tai dài che mưa, Bông lao vào gió lốc. Đến con suối, cầu gỗ đã gãy đôi. Nước cuồn cuộn như muốn nuốt chửng chú bé. Bỗng tiếng bác Gấu vang lên: "Hãy nhìn những phiến đá nhô lên mặt nước!". Bông hít sâu, nhún chân nhảy từng bước như chơi trò nhảy lò cò, áo ướt sũng nhưng đã qua suối!
Giữa đường, cây đại thụ đổ chắn ngang. Bông nghe tiếng cười khàn khàn: "Thỏ bông sợ hãi, về nhà đi!" - Cáo Vàng nhe nanh cười nhạo. Nhưng chú nhớ lời mẹ dạy: "Dũng cảm không phải là không sợ, mà là hành động dù đang sợ". Bông cắn răng bò qua thân cây đầy gai nhọn, lưng rát bỏng nhưng không ngoảnh lại.
Khi tới nơi, Sóc Nâu đang bám vào cành cây mục. Một tiếng răng rắc kinh khủng vang lên - Bông giật mạnh dây leo quấn quanh thắt lưng, ném một đầu cho Sóc: "Nắm chắc vào!". Cả hai rơi xuống đống lá khô an toàn ngay khi cành cây gãy đổ.
Hôm sau, cả khu rừng xôn xao câu chuyện về chú thỏ dũng cảm. Bông mỉm cười xoa vết xước trên tay, lần đầu tiên hiểu rằng: Trái tim can đảm đã luôn ở trong chú, chỉ cần dám lắng nghe nó!