Trên hòn đảo mây Lơ Lửng có chú sóc Cam đặc biệt với chiếc đuôi lấp lánh đổi màu theo cảm xúc. Mỗi khi vui, đuôi chú rực rỡ như cầu vồng, nhưng lúc giận dữ, những sợi lông đỏ ửng lên phát ra tia lửa tí tẹt.
Một buổi sáng, khi đang chơi nhảy lò cò cùng bạn Thỏ Bông, Sóc Cam vô tình bị xô ngã. Chiếc đuôi chú chuyển đỏ rực như than hồng, phóng ra tia lửa làm cháy xém bụi hoa cúc dại. Cả đám bạn hoảng hốt bỏ chạy, để lại Cam đứng một mình trong đám khói.
Chú chạy trốn vào hang đá pha lê của Rùa Thần - vị thần trăm tuổi thông thái. Bằng giọng trầm ấm, Rùa Thần dạy Cam bài học về 'Hơi thở mặt hồ': "Hãy tưởng tượng bụng con là mặt nước, hít vào thật sâu để sóng vỗ nhẹ, thở ra từ từ cho nước lặng yên...". Những viên pha lê quanh hang chiếu ánh sáng dịu dàng, từng nhịp thở của Cam dần đều đặn hơn.
Khi trở lại khu rừng, Cam dùng hơi thở đã học dập tắt đám cháy nhỏ. Chú ngượng nghịu xin lỗi bạn bè bằng bài hát do chính mình sáng tác: "Giận ơi đi nhé về mây, hít sâu thở chậm, lòng này tươi xanh!". Từ đó mỗi khi cảm thấy bực bội, chiếc đuôi cầu vồng lại nhấp nháy nhắc nhở Cam thực hành bài tập thở.