Trong khu rừng Mây Hồng, bạn Bubu Gấu Nhỏ luôn nổi tiếng là chú gấu nhanh nhảu nhất. Một buổi sáng mùa thu, Bubu ôm quả bóng đỏ chạy như bay qua những tán cây phong đỏ rực: ‘Haha! Vui quá! Vui như được ăn mật ong suốt ngày ấy!’ Bubu cười khúc khích khi quả bóng nảy cộp cộp theo nhịp chân.
Nhưng bỗng ‘Xoẹt!’ - Một cơn gió mạnh cuốn quả bóng vào bụi gai. Dù cố với mãi, cành gai vẫn xé toạc quả bóng. Bubu thấy trong lòng chộn rộn như có ong đốt: ‘Grừừ… Giận quá! Sao gió lại xấu tính thế!’. Cậu dậm chân thình thịch làm lá cây rơi lả tả.
Đúng lúc ấy, Gấu Mẹ ôm bó hoa cúc vàng xuất hiện: ‘Con yêu, hãy thử hít thở sâu như mẹ này - Hít vào thật sâu… và thở ra từ từ…’. Bubu làm theo, hơi thở chậm lại dần. ‘Cảm xúc giống như mây trời, lúc vàng rực lúc xám xịt. Con hãy kể cho mẹ nghe, trong lòng con đang có đám mây màu gì?’
Từ hôm ấy, Bubu học cách ‘để cảm xúc ngồi yên’ trong lòng bàn tay. Khi giận, cậu đếm từ 1 đến 5 như đếm những chiếc kẹo dẻo. Khi buồn, cậu vẽ cảm xúc lên trang giấy trắng. Dần dà, khu rừng Mây Hồng ngập tiếng cười của Bếu Sóc, Mèo Miu và Gấu Nhỏ - những người bạn biết cách ‘đối thoại’ với trái tim mình.