Bé Mai và Lời Thách Thức Của Ông Nội
Sinh ra ở ngôi làng dưới chân núi, bé Mai từng rụt rè trước những ngọn núi cao vời vợi. Mỗi lần nhìn lên đỉnh Mây Trắng phủ sương, tim cô bé lại đập thình thịch như trống hội. Một chiều thu, ông nội – người leo núi dạn dày – đặt vào tay Mai chiếc ba lô nhỏ: "Cháu gái à, can đảm không phải là không biết sợ, mà là dám bước đi dù tim run rẩy."
Ngày đầu tiên, đôi chân Mai run lẩy bẩy khi băng qua cầu treo lắt lẻo. Từng sợi dây thừng cọ vào lòng bàn tay rát bỏng, nhưng hình ảnh ông nội đang chờ trên đỉnh núi thôi thúc cô tiến lên. "Một bước, hai bước…" – Mai thì thầm đếm nhịp cùng tiếng gió vi vu.
Đến tầng hai của núi, trận mưa đá bất ngờ ập xuống. Những hạt băng lạnh buốt đập vào má khiến Mai khụy xuống. Trong khoảnh khắc yếu lòng, cô nghe văng vẳng lời mẹ dặn: "Khi con sợ hãi, hãy hát thật to bài con yêu thích!" Giọng ca _"Nụ Cười Trẻ Thơ"_ vang lên lúc nhỏ lúc lớn, hòa cùng tiếng mưa tí tách tạo thành bản nhạc kỳ diệu xua tan nỗi sợ.
Phần Thưởng Trên Đỉnh Núi
Khi ánh hoàng hôn nhuộm hồng những đám mây, Mai chạm tay vào tảng đá thiêng khắc hình mặt trời – biểu tượng của đỉnh Mây Trắng. Ông nội ôm chặt cô bé vào lòng, trên tay trao chiếc huy hiệu hình đôi cánh thiên thần: "Đây là phần thưởng cho trái tim dũng cảm nhất ông từng biết!"
Từ đó, ngôi làng truyền nhau bài học từ cô bé tý hon: Dũng khí không phải thứ trời cho, mà nảy mầm từ những bước chân dám bước qua nỗi sợ của chính mình.