Ở một làng chài nho nhỏ ven biển, có cô bé Mai rủ rỉ với mái tóc đen cắt ngang vai lúc nào cũng rối bù vì gió. Mỗi sáng, em thường chạy dọc bãi cát nhặt vỏ sò lấp lánh, hoặc ngồi dưới tán cây Bàng trăm tuổi xù xì kể chuyện cho những chú còng nước nghe.
Một hôm, tiếng hát trong trẻo vọng lên từ đám rong biển khiến Mai giật mình: "Cô bé ơi, cứu tôi với!". Dưới làn nước vẩn đục, chú cá vàng vây óng ánh như thêu chỉ vàng đang quẫy đuôi yếu ớt, bụng phình lên vì nuốt phải túi nilon. Cây Bàng rì rào lá: "Rác ngập tràn khiến biển bệnh rồi, ta nghe thấy tiếng thở dài của đại dương suốt đêm qua..."
Mai hì hục kéo lưới rác cùng chú còng gió, nào ngờ phát hiện những sinh vật kỳ lạ: đàn sò hến xếp thành vòng tròn lấp lánh dưới cát. "Chúng tôi là Sò Lọc Tinh Khiết!" - con sò lớn nhất huơ chiếc vảy ngọc trai: "Hãy đặt chúng tôi quanh bờ, nước sẽ trong veo trở lại!"
Cả làng chài xúc động khi thấy bọn trẻ lặn ngụp bốc từng mẩu rác. Đêm ấy, trăng vẽ đường bạc trên mặt biển đang dần hồi sinh, tiếng cá vàng hát vang bài ca về tình bạn kỳ diệu giữa con người và đại dương.