Trong thị trấn Nong Biền nằm nép mình bên dải sông Cái, mỗi sáng sớm đều vang lên tiếng đục đẽo gỗ rộn rã từ xưởng thuyền của bác Hai - người cha nuôi đã cưu mang Linh từ khi cô bé còn nằm trong nôi. Điều khiến Linh khác biệt với bạn bè cùng trang lứa chính là đôi tai kỳ lạ có thể nghe được tiếng thì thầm của muôn loài, từ chú kiến nhỏ tha mồi đến cụ Rùa trăm tuổi ngầm dưới bến sông.
Một chiều thu nước lớn, khi đang nhặt lá rụng ven bờ, Linh giật mình nghe tiếng khóc thút thít vọng lên từ đám lau sậy: "Cứu... cứu với! Chân mình bị mắc kẹt rồi!". Chạy đến gần, cô bé phát hiện chú cá heo sông màu hồng nhạt đang quẫy đuôi tuyệt vọng trong đám lưới vứt bỏ. Thế nhưng khi Linh hớt hải gọi người lớn đến giúp, ai nấy đều lắc đầu: "Cá heo mà biết kêu à? Chắc con nghe nhầm tiếng gió thôi!"
Đêm đó, trằn trọc vì tiếng nấc tội nghiệp vẫn văng vẳng bên tai, Linh cầm con dao nhỏ lén trở lại bờ sông. Dưới ánh trăng mờ, đôi bàn tay nhỏ xíu của cô tỉ mẩn cắt từng sợi lưới. "Cậu tên gì? Sao lại lạc đến đây?" - Linh hỏi. "Mình là Tít, đàn mình đi tìm nguồn nước sạch thì bị lũ cuốn" - Cá heo quẫy đuôi yếu ớt.
Khi sợi dây cuối cùng đứt toạc, dòng nước bỗng dâng cao bất thường cuốn cả hai ra xa. Giữa lúc Tít cố đẩy Linh vào bờ, vạt áo cô bé vướng phải mảnh gỗ trôi khiến cả người chìm nghỉm. Bỗng nhiên, từ phía xa, một chiếc thuyền nan lao tới như bay. Bác Hai nhảy ùm xuống nước, ôm chặt Linh vào lòng trong tiếng thổn thức: "Con gái à, từ nay đừng một mình liều lĩnh thế nữa!"
Sáng hôm sau, cả thị trấn xôn xao khi thấy đàn cá heo xếp hàng dài trước nhà bác Hai. Tít dẫn đầu nâng lên mấy mảnh gỗ khắc chữ cổ - di vật từ vụ đắm tàu năm xưa khi Linh còn là đứa trẻ sơ sinh bị bỏ trôi. Những nét run rẩy trên tấm gỗ mục dần hiện ra dòng chữ "Làng Hải Âu - Mong con được sống". Bác Hai khẽ siết vai con gái: "Dù con từ đâu đến, nơi này mãi là nhà của con". Linh mỉm cười rót nước vào chiếc vỏ ốc lớn - món quà chia tay Tít tặng, biết rằng trái tim bé nhỏ của em đủ rộng để ôm trọn hai gia đình.