Mèo Bông xoay tròn chiếc nơ đỏ trên tai, chân nhún nhảy như lò xo: "Mẹ ơi, con đi chơi với Tích Chè nhé! Chúng con sẽ tìm kho báu trong rừng mận!". Chú thỏ trắng non nớt vụt chạy ra cửa trước khi mẹ kịp nhắc: "Nhớ về sớm giúp mẹ nhặt củi...".
Suốt buổi chiều, Mèo Bông và lửng Tích Chè đuổi bướm, xây lâu đài cát bên suối. Khi hoàng hôn nhuộm tím ngọn đồi, chú thỏ hối hả chạy về thì nghe tiếng khóc tỉ tê. Bố đang xoa lưng mẹ - tay mẹ băng bó vì gai đâm khi nhặt củi một mình!
"Nếu con ở nhà phụ mẹ..." - Bố thở dài. Mèo Bông cụp đôi tai mềm xuống, lần đầu nhận ra gốc cây khô góc bếp mà mẹ vẫn đội nắng chẻ lửa mỗi ngày.
Sáng hôm sau, Tích Chè đến rủ đi câu cá, Mèo Bông lắc đầu: "Tớ phải giúp mẹ trồng rau trước". Đang cặm cụi cuốc đất, chú ngạc nhiên thấy bạn thồ cỏ khô qua ngõ. Tích Chè cười híp mắt: "Tớ làm xong việc nhà rồi, để tớ phụ cậu nhé!".
Chiều tới, hai bạn rủ thêm Nhím Xù - cậu bạn mới chuyển đến gom lá khô về đun bếp. Khi mẹ Mèo Bông mang ra những chiếc bánh khoai thơm lừng, Tích Chè thỏ thẻ: "Cô ơi, ngày mai bọn cháu sẽ dựng giàn cho dưa leo!". Bầu trời đêm đó rực rỡ sao, như nụ cười ấm áp của mẹ.
Mùa thu sang, căn nhà gỗ nhỏ không chỉ có tiếng cười gia đình, mà còn rộn rã những bước chân bạn bè. Mèo Bông hiểu rằng: Tình bạn như cây non cần vun trồng, còn gia đình là mạch nước ngọt nuôi cây lớn khỏe.