Bé Mai đang chơi búp bê dưới gốc cây phượng thì nghe tiếng sột soạt trong bụi hoa. Một chú chó con lông trắng tinh, mắt nâu long lanh bước ra, chiếc cổ đeo nơ đỏ đã sờn. "Chó con bị lạc à?" Mai dịu dàng ôm nó vào lòng. Từ hôm đó, cô bé đặt tên cho bạn mới là Bông và xin phép bố mẹ nuôi nấng.
Một chiều mưa, Bông đột nhiên chạy ra đường. Mai hốt hoảng đuổi theo thì thấy nó đang liếm mặt một cụ già ngất xỉu dưới mưa. Nhờ vậy, mọi người kịp đưa cụ vào bệnh viện. "Bông giỏi quá! Con đã cứu người!" Bố Mai xoa đầu Bông âu yếm.
Tối đó, Mai thỏ thẻ với mẹ: "Bông cũng nhớ gia đình như con nhớ ông bà ở quê phải không mẹ?" Mẹ ôm con gái: "Đúng rồi! Ngày mai cả nhà mình sẽ giúp Bông tìm chủ nhé!"
Sau ba ngày dán tờ thông báo, một cậu bé khóc nức nở ôm chầm Bông: "Cảm ơn em! Bông là bạn của anh Hải mất tích từ trận lụt..." Mai nuốt nước mắt trao dây dắt cho Hải. Bỗng Bông liếm tay Mai rồi dụi đầu vào lòng cô bé như nói lời tạm biệt.
Đêm đó, ông nội gọi video cho Mai: "Cháu ngoan lắm! Cuối tuần về quê ông bà nhé!" Mai cười tít mắt. Cô bé hiểu rằng tình bạn như hạt nắng ấm áp, còn gia đình là mảnh vườn mãi che chở cho những hạt mầm hạnh phúc...