Trong khu rừng Cánh Lá, có một chú thỏ tên Bông Tơ nổi tiếng hiền lành nhưng rất nhút nhát. Cứ khi màn đêm buông xuống, Bông Tơ lại co rúm trong hang, tim đập thình thịch vì sợ bóng tối.
Một ngày định mệnh
Chiều hôm ấy, bạn thân của Bông Tơ - bé Nhum Nhí Nhốt - ham chơi đi lạc vào sâu trong rừng. Mặt trời dần tắt, tiếng cú kêu văng vẳng. Bông Tơ run rẩy cầm chiếc đèn lồng mẹ tặng, quyết tâm: "Mình phải cứu bạn!"
Hành trình đối mặt nỗi sợ
Bước chân đầu tiên ra khỏi hang, từng tiếng lá xào xạc khiến Bông Tơ muốn quay về. Chú vấp phải rễ cây, đèn lồng rơi cộc! lăn vào bụi rậm. Đúng lúc ấy, ánh trăng chiếu xuống đàn đom đóm lượn vòng như an ủi: "Bạn không cô đơn đâu!"
Vượt qua con suối đêm nước chảy xiết, tránh những cành cây như bàn tay quái vật, Bông Tơ hát vang bài ca mẹ dạy để thêm dũng khí. Bỗng - tiếng khóc nức nở vọng từ gốc sồi già. Nhum đang ôm gai nhọn, mặt lấm lem bùn đất!
Phần thưởng của lòng dũng cảm
Hai bạn nắm tay nhau trở về dưới ánh bình minh. Từ đó, Bông Tơ hiểu rằng: "Dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là dám bước tiếp dù tim run rẩy!"