Mai nép mình vào chiếc thuyền gỗ cũ, tay siết chặt chiếc vỏ sò ba để lại. Sóng biển rít lên từng hồi như trêu ngươi nỗi sợ của em. Kể từ ngày ba không trở về sau trận bão, tiếng nước vỗ vào bờ với em là những giai điệu đáng sợ nhất...
Bỗng một tiếng gầm rú vang lên từ đỉnh núi. Đàn chim đỏ như máu bay loạn xạ. ‘Núi lửa sắp thức dậy!’ – Giọng nói khàn đặc vang lên. Mai quay phắt lại: Một chú vẹt mào đang đậu trên mỏm đá, mắt long lanh ngấn lệ. Đây là lần đầu tiên khả năng hiểu ngôn ngữ loài vật của em có ích!
Suốt đêm đó, tiếng đất rung chuyển không ngừng. Mai ôm con cú muỗi nhỏ đang run rẩy trong lồng ngực. ‘Phải tìm Rùa Thần’ – Vẹt già thì thào. ‘Chỉ nước mắt của Người Bảo Vệ Biển Cả mới làm dịu thần núi.’ Nhưng để gặp Rùa Thần, em phải vượt qua vùng biển Tử Thần – nơi đã cướp mất ba em.
Bình minh hôm sau, Mai hít sâu mùi gió mặn chát. Hai bàn tay nhỏ bé luồn những sợi dây leo thành chiếc bè. Khi chiếc bè chạm mặt nước, tim em đập thình thịch như trống lễ. ‘Con làm được mà!’ – Em tự nhủ, hình dung gương mặt cười hiền của ba.
Giữa trùng khơi, sóng dữ như thủy quái nhe nanh. Một chiếc mai rộng hai mét đột ngột nổi lên, đôi mắt thông thái nhìn thẳng vào Mai. ‘Sao cháu biết ta từng được ba cháu cứu?’ – Rùa Thần hỏi, vết sẹo hình tia chớp trên lưng lấp lánh. Giọng em vỡ òa kể về ngọn núi đang giận dữ.
Khi giọt nước mắt trong vắt của Rùa Thần rơi xuống biển, điều kỳ diệu xảy ra. Từng đợt sóng mang ánh bạc cuộn vào bờ, len lỏi qua các khe núi. Khói đen tan dần, thay bằng những tia nắng vàng tươi. Đàn cá heo nhảy múa tạo thành cầu vồng dẫn đường Mai về...
Sáng hôm sau, cô bé tỉnh dậy bên đống lửa hồng do các chú sóc nhóm sẵn. Trên bàn tay em, vết sẹo hình tia chớp in hằn – lời hứa của lòng dũng cảm. Từ đó, tiếng sóng vỗ trở thành khúc hát ru em thích nhất.