Bên dòng suối uốn lượn giữa thung lũng Tre Ngà, Rái cá Roro thường đêm đêm nặn những bức tượng đất sét dưới ánh trăng. Đôi bàn chân nhỏ xíu nhào nặn hình chú chim bói cá dang cánh, trong khi đàn em 12 đứa í ới gọi nhau đuổi bắt tôm ở khúc sông cạn. "Ồn quá!" - Roro thở dài, ôm cục đất chạy vào hang sâu.
Trên vách núi phía Tây, Dê Kioro cô độc ngân khúc nhạc sáo thổi lá thông reo. Từ bé, chú được ông lão chăn cừu nhặt về nuôi, giờ chỉ biết kể chuyện với đám mây trôi. Một đêm trăng tròn, tiếng đất sét rơi lộp độp khi Roro vấp phải hũ mật ong của Kioro. "Xin lỗi, mình... mình đang trốn lũ em", Roro lí nhí.
Kioro chợt cười khúc khích, dạy Roro cách pha màu từ hoa sim tím. Đổi lại, chú rái cá nhanh nhẹn kéo bạn xuống suối bắt trai làm thức ăn. Họ tạo ra vườn tượng đất sét nhuộm màu cầu vồng, điểm xuyết tiếng sáo khiến cây cỏ đung đưa. Nhưng rồi đàn em Roro phát hiện chỗ chơi mới, cả lũ xô đến khiến bức tượng cá thần hỏng nát.
"Các em phá hết rồi!" - Roro giận dữ hét lên, bất ngờ thấy những tác phẩm của mình vỡ vụn như bánh mì khô. Kioro âu yếm xoa đầu bạn: "Đất sét cần nước suối mềm mại, tình cảm cần sự chia sẻ. Những bàn tay nhỏ kia có thể giúp em sáng tạo lớn hơn".
Sáng hôm sau, cả gia đình rái cá cùng Kioro xây lò nung đất sét. Tiếng cười giòn tan hòa cùng điệu sáo, những bức tượng được nung thành gốm bền đẹp mãi với thời gian. Roro hiểu rằng tình yêu gia đình như dòng nước nuôi dưỡng đam mê, còn Kioro khám phá niềm vui khi mở lòng kết nối yêu thương.