Giữa khu rừng Đại Ngàn xanh mướt, Sóc Vàng tung tăng nhảy từ cành sồi này sang cây phong khác, đôi má phúng phính đựng đầy hạt dẻ. Bỗng cậu dừng lại khi thấy túi ni lông vướng trên tổ chim. "Sao lại có thứ này ở đây nhỉ?" - Sóc Vàng nhíu mày.
Hôm sau, Cáo Đỏ hốt hoảng chạy đến: "Suối Cầu Vồng đục ngầu lắm! Cá con không thở được!" Cả bọn vội ra xem thì phát hiện vỏ chai nhựa chất đống bên bờ. Bác Gấu Xám thở dài: "Con người vứt rác bừa bãi, khí hậu cũng nóng lên khiến băng ở Bắc Cực tan nhiều quá!".
Hội đồng Muông Thủy họp khẩn. Nhím Xanh đề xuất: "Chúng mình cần dọn rác và trồng thêm cây!" Thỏ Trắng lập tức phân công: "Sóc Vàng và Hươu Sao đi nhặt rác tái chế, Cún Đốm đào hố trồng cây, Cánh Cụt nhỏ sẽ dùng năng lượng mặt trời làm đèn báo hiệu!".
Sau ba ngày hì hục, khu rừng dần hồi sinh. Những cây măng non vươn lên thành hàng rào xanh mát. Bầy ong chăm chỉ gom nhựa làm tổ kiểu mới. Chim Sẻ tíu tít khoe: "Tớ dạy được cả đàn bay theo hình tam giác để tiết kiệm năng lượng!".
Mùa xuân năm sau, Suối Cầu Vồng lại lấp lánh bảy sắc. Sóc Vàng đứng trên ngọn cây mình trồng, mỉm cười ngắm đàn bướm tạo thành dòng chữ: THIÊN NHIÊN LÀ NGÔI NHÀ CHUNG!. Từ đó, mỗi sáng các bạn nhỏ đều cùng nhau hát vang bài ca bảo vệ Trái Đất.